vendredi 23 mars 2012

Nhật ký Lê anh Hùng (tiếp theo)

30/9, 1/10: Bão vào Quảng Trị. Không đoàn nào vào.
2/10: Vợ liên lạc với ông Quận, ông cho biết là rất nóng lòng đợi ông Triết về.
Vợ trúng số đề 1.200.000, lấy điện thoại về (vợ gọi điện cho ông Quận và ông bảo đến chỗ lấy điện thoại; còn một chiếc thì lấy từ Hương).
3/10: Vợ gọi điện gặp ông Triết. Ông nói là ông mới đi về, được nhiều chuyện có lợi cho đất nước; cho ông một vài hôm nữa.
4/10: Ông Triết nói với vợ là cho ông một vài hôm nữa, đang họp hành bàn bạc; ông Quận nói là “đành phải chờ thôi.”
Buổi chiều tối, vợ tiếp đoàn ngoại giao Mexico; nhưng chỉ nói chuyển khoảng 30 phút là cô ấy xin về.
5/10: Tối, vợ tôi gọi điện cho ông Quận, ông Triết và ông Tiếu. Ông Triết cho biết là các nước đều ủng hộ Việt Nam, đặc biệt là Mỹ. Nhưng Mỹ cũng nói là phải sớm thu xếp cho vợ chồng tôi để tôi không tung thư lên mạng lần nữa, xẩy ra đánh nhau thì không hay. Ông Triết cũng nói là không phải ông sợ hay nhát, mà là ông lo cho đất nước. Ông nói bây giờ “lòng dạ” Chính phủ đang ngổn ngang, hoang mang lắm, như thể một kẻ  vỡ nợ đang bị các con nợ quây vậy.  Ông Triết nói là bức thư quá ghê gớm, không còn gì để mà nói nữa. Phía Mỹ cũng ra điều kiện là trong ngày mai (6/10), Bộ Chính trị phải đưa ra quyết định. Ông Tiếu cho biết là có nhiều điện thư (trong và ngoài nước) gửi tới Quảng Trị để hỏi về vụ việc. Cả ông Tiếu và ông Quận cũng ủng hộ việc tung thư lên mạng. Nếu trong ngày 6/10 mà không giải quyết xong tôi sẽ tung thư lên mạng.
6/10: Buổi sáng, mới chừng 7h20, nhân viên KS đánh thức tôi dậy để hỏi tiền phòng. (Họ nói là tối nay, hoặc sáng mai thanh toán cho họ số tiền tháng 9). Tôi rất bực. Khoảng 8h, vợ đến KS chở tôi đi ăn sáng và đi mạng. Vừa đi, vợ vừa cho tôi biết những tin trên. Lúc đầu tôi đã định tung thư lên mạng ngay trong buổi sang nhưng sau khi nghe những tin tức trên tôi đành hoãn lại.  Quyết định đợi thêm một hôm nữa.
7/10: Sáng, nhân viên KS gõ cửa đánh thức nhắc chuyện tiền. Sau đó, tôi gặp vợ để biết tình hình. Ông Triết cho biết là nếu Hùng nóng ruột thì cứ tung. Ngoài này họp 2 hôm rồi mà chưa quyết được gì. Tung xong rồi thì chịu khó đợi 3, 4 hôm thì ông sẽ đưa tiền cho (có thể vào Sài Gòn để lấy). Ông Quận cho biết là chiều hôm nay đoàn Mỹ sẽ vào gặp vợ tôi (và chắc chắn là có tiền trả KS). Lần này gặp họ thì phải nói thật cho họ biết, không còn phải giấu nữa.
Tôi biết là họ có họp đến Tết thì vẫn cãi cọ, đấu đá nhau thôi. Coi như đây là quyết định của tôi, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm trước lịch sử nếu cần thiết, như tôi đã bảo vợ nói với ông Triết. Ông Tiếu và ông Quận dặn là đừng nêu tên họ vào trong thư.
Buổi tối, trả trước cho KS 1.500.000 trong tổng số 2.160.000VNĐ, hẹn họ ngày mai trả tiếp.
8/10: Sáng, vợ gọi cho ông Quận và ông Triết. Hai ông tỏ vẻ vui. Ông Triết còn nói chuẩn bị tung thêm một lần nữa nhé. Ông Triết nói là ngoài này “trong ruột vừa thối vừa rối.” Trước đó tôi dặn vợ nói với ông là cứ thư thư cũng được, không cần phải giải quyết ngay cho vợ chồng tôi đâu. Ông tỏ ra rất vui và nói lời cảm ơn tôi.
Ông Quận và ông Triết lại thuyết phục vợ tôi về khất tiền khách sạn tiếp (để người ta thấy là chúng tôi đang thực sự khó khăn…). Buổi chiều tối, trước khi đi ăn tôi nói với nhân viên khách sạn là hai ngày nữa sẽ thanh toán số tiền còn thiếu của tháng 9 (660.000 theo giá đã giảm và 900.000 theo giá chính thức).
Tối vợ gọi điện cho hai ông. Cả hai ông đều vui. Ông Triết nói ông sẽ sớm thu xếp cho vợ chồng tôi thôi, không lâu nữa đâu. Tôi nghĩ, Hội nghị XI họp đến ngày 10/10, nếu đến đấy mà Bộ Chính trị còn chưa giải quyết xong chuyện nội bộ thì chẳng còn hy vọng gì vào một giải pháp chuyển tiếp hoà bình nữa, và chắc chắn lúc đó ông Triết chẳng còn lý do gì mà không công khai hành động.
9/10: Tối, vợ gọi điện cho ông Quận và ông Triết. Ông Triết nói là ngày mai, 10/10, BCHTW sẽ họp xong nhưng ông muốn cho ông thêm mấy hôm nữa, nhiều nhất là hết tuần tới để ông thu xếp. Ông nói ông cũng mệt mỏi lắm, và cũng không tha thiết gì với chức vụ (của ông Mạnh) cả. Ông bảo là đằng nào cũng phải giải quyết vụ này thôi, không thể để lâu thế này được. Sau khi thu xếp xong ông sẽ cho công khai vụ việc. (Tôi đoán chừng là chắc ông không đạt được chức vụ; hoặc ít ra Bộ Chính trị vẫn không đạt được sự nhất trí nào cả, chỉ đấu đá và cấu xé nhau thôi.)
Khoảng 23h đêm, ông Quận cho người đến chỗ vợ tôi lấy máy điện thoại của tôi (máy Motorola mà trước đây ông Tiếu từng cho vợ tôi, khi tôi ra ở KS Bưu điệu thì vợ đưa cho tôi dùng, còn vợ dùng một cái máy cũ rích của Tàu mà hôm nọ tôi đã bực mình ném vỡ tan khi cô ấy đổi máy cho tôi lúc đi tiếp khách ngoại giao ở Cam Lộ). Cách đấy khoảng 1 tuần, một hôm tôi xem đá bóng muộn nên sáng mai dậy muộn, vợ gọi điện đến nhưng tôi ngủ không nghe trong khi máy của vợ vẫn cho thấy là cuộc gọi vẫn được kết nối, máy có trừ tiền 3 cuộc hẳn hoi. Lát sau, vợ tôi tìm đến khách sạn, mở máy của tôi ra thì không thấy nhận cuộc gọi nhỡ nào của vợ cả. Ngày hôm đó, vợ gọi điện nói cho ông Quận biết thì ông cho biết là mấy hôm trước đó có tay Công an mượn máy đó gọi (mà sau này ông cho biết là chính họ đã nhờ ông tìm cách “mượn” máy đó của tôi). Từ đó tôi đã cảnh giác, khi đi với vợ tôi thường tắt máy, khi nói chuyện với vợ thường để máy ở xa, vùi dưới gối… Hôm 7/10, vợ cho biết là ông Quận nói rằng bọn họ đã cài thiết bị vào máy của tôi, nhưng chúng không ghi âm được cuộc trao đổi nào giữa vợ chồng tôi có nhắc đến ông Quận hay ông Triết cả; chỉ có một lần chúng ghi âm được vợ chồng tôi trao đổi về việc tung bức thư tố cáo, và chỉ có vậy. Vợ tôi cho ông ấy biết là chồng cháu đã cảnh giác từ mấy hôm trước. Ông Quận nói, may mà Hùng thông minh chứ như người khác thì lộ là cái chắc rồi. Vì thế, sáng hôm 9/10, vợ tôi lấy điện thoại của tôi về nhà cất, dự định là đưa đi sửa để phá phần mềm cài trong máy đó. Sau này, ông Quận cho biết là chính ông cũng không ngờ bọn họ đã nhanh tay cài thiết bị vào máy. May mà tôi đã đọc báo và biết được những tiến bộ về kỹ thuật nghe lén nên đã cảnh giác. Hơn nữa, tính tôi cũng rất đa nghi, cảnh giác.
10/10: Vợ gọi điện cho ông Quận và ông Triết. Ông Triết cho biết là Hội nghị đã kết thúc, nhưng ông không giành được chức vụ cao nhất. Ông nói là ông cũng chẳng ham hố gì (ông Quận cũng nói thế). Ông chỉ muốn điều tốt đẹp cho đất nước thôi. Vì thế, ông sẽ công khai vụ này. Ông  bảo cho ông thêm ít hôm nữa, rồi ông cũng sẽ cho tôi biết người mà ông muốn gửi gắm hy vọng (hình như ông định công khai xong rồi từ chức, tôi đoán thế). Mọi chuyện còn tuỳ thuộc vào một cuộc họp quan trọng ngày Chủ nhật 11/10. Ông nói là ông có những 20 tỷ USD, vợ chồng tôi thích bao nhiêu ông cho bấy nhiêu.
Tôi rất buồn và thất vọng. Thứ nhất là ông Triết không được chức vụ cao nhất, để mở đường cho một cuộc cải tổ trong hoà bình; thứ hai là người ta lại lợi dụng mối đe doạ TQ để duy trì chế độ thối nát này. Khả năng thay đổi chế độ vì thế bị lung lay hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, với việc ông Triết dự định công khai vụ này thì tiến trình có khi lại diễn ra nhanh hơn.
Xem trên TV tôi thấy khuôn mặt ông Mạnh thư thái hơn mọi hôm; ông Dũng còn ra vẻ khá “tươi”; cuối bài phát biểu bế mạc, ông Mạnh còn khá lên giọng. Ông THR cười khá tươi; không hiểu là nụ cười bật ra trước giọng điệu của ông Mạnh hay “phấn khởi” vì chế độ chưa đến hồi sụp đổ.
7h30 tối, vợ tới đưa 700 ngàn trả KS (tiền từ tiếp khách, chứ không phải mượn của Hương; Hương đang lấy tiền ở Quảng Trị chưa ra – tôi đoán không khéo lại là kế hoạch của ông Quận và ông Triết). Nhưng khi tôi đưa tiền cho KS (vợ đã về) thì mới biết là KS yêu cầu phải trả đúng giá phòng 160.000/ngày (thay vì được giảm luôn 10%) sau đó kế toán mới làm thủ tục chi ngược lại tiền hoa hồng. Vì thế là còn thiếu 200 ngàn nữa (2.400.000 thay vì 2.160.000VNĐ; 15 ngày). Tôi đành phải bảo là chưa chuẩn bị; chiều tôi mai sẽ trả tiếp 200.000 nữa.
11/10: Tối vợ đến nhưng không có tiền. Đi tiếp khách nhưng bị “xù” (một tay giám đốc doanh nghiệp mời ông Nên (nguyên Bí thư Tỉnh uỷ) và ông Phúc (Chủ tịch tỉnh) đến; ông Nên gọi điện cho vợ tôi đến “để kiếm tiền nuôi con” và trước khi ra về ông còn dúi cho vợ tôi 1 triệu nhưng tay giám đốc kia gạt đi, bảo để anh ta lo. Nhưng cuối cùng khi họ về thì anh ta trở mặt; không cho vợ tôi cũng như 2 cô gái phục vụ khác một xu.) Vợ gọi cho ông Triết, ông nói là mọi chuyện vẫn tốt, cho ông thêm thời gian để ông bàn giao chức vụ cho người khác.
12/10: Sáng, vợ đến nhưng cũng không có tiền (để trả 200.000 cho KS). Tối qua vợ tìm đến nhà tay giám đốc kia nhưng chỉ gặp vợ anh ta. Vợ đã “doạ” vợ anh ta. Buổi sáng, vợ gọi điện cho ông Nên và ông Phúc tố cáo anh chàng kia. Họ nói sẽ không giao công trình cho kẻ thất đức đó nữa. Anh ta vội gọi điện cho vợ tôi hỏi là đang ở đâu. Vợ tôi bảo đang ở Uỷ ban và không thèm số tiền kia nữa.
Trưa, vợ tiếp khách ở nhà hàng Lộc Phát (Nguyễn Chí Thanh). Khách là ông Quận và một đoàn sỹ quan CA ở Hà Nội và Sài Gòn. Ông Quận có nói là chế độ này không còn gì nữa. (Vợ mới vào nhà hàng độ 15 phút thì không hiểu sao thằng cha quỵt nợ kia mò đến gây sự. Nhưng bị vợ tôi phản ứng dữ dội, anh ta xấu hổ chuồn mất.)
Tối, vợ gọi điện cho ông Quận và ông Triết. Ông Triết bận, chỉ nói chuyển chút xíu. Ông Quận ông Triết đã quyết rồi, cho ông ấy thêm vài hôm nữa thôi. Đừng lo gì cả.
13/10: Ông Triết bận tiếp khách, không gặp.
14/10: Tối, vợ tôi gọi điện nói chuyện khá lâu với ông Triết. Ông nói là ông đang tiến hành bàn giao, có một số việc xong rồi. Ông rất mệt mỏi và có dấu hiệu bị stress (“tự nhiên dính vào vụ này, mệt”). Ông nói sau khi ông nghỉ, ông không quan tâm đến việc ai thay ông, hay chế độ này có sụp đổ hay không. Giờ ông chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Ông cũng nhắn nhủ tôi đừng tố cáo làm gì nữa cho lôi thôi, phức tạp. Ông bảo vợ tôi, “Chắc Hùng sợ chú lừa nữa chứ gì?” Ông nói, ông không như mấy ông kia đâu. Ông nói là ông cố gắng hoàn tất trong tuần này.
Ông Quận có nói là nếu ông Triết mà lừa thì ông lừa từ lâu rồi.
Tôi nói với vợ là tôi cũng không cố nữa đâu. (Mình chẳng có chứng cứ gì, mà một mình tôi thì làm gì nổi; tôi còn phải lo cho vợ con tôi nrữa; vợ tôi đã quá mệt mỏi, bệnh tật trong người; trong khi tôi cũng mỏi mệt lắm rồi.) Tôi nói đại ý, “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên,” khi ông Trời không chiều lòng người thì có cố mấy cũng không được.
Sau đó vợ có gọi điện cho ông Quận nói quan điểm của tôi. Ông Quận có nói là “chú cũng hiểu.”
Đêm đó nằm một mình trong KS, tôi rất buồn, cứ như thể mình vừa mất mát một cái gì đó lớn lao, lòng dạ nhiều lúc cảm thấy trống rỗng. Dù sao, tôi cũng đã cố gắng rất nhiều, cả vợ tôi cũng thế. Và điều đó hoàn toàn không phải là để có được số tiền từ ông Triết.
16/10: Vợ gọi cho ông Triết. Ông nói là cho ông một vài hôm nữa. “Tiền mình thì mình tiêu thôi.” Tôi đoán ông đang cố nấn ná; và không khéo ông muốn tôi tung lên một lần nữa, tuy lại vẫn không muốn chịu trách nhiệm về chuyện đó mà để mặc tôi tự quyết định. Khi vợ tôi hỏi, “chế độ này có sụp đổ không chú?” Ông nói là sẽ có một vài thay đổi thôi.
17/10: Ông Triết lại cho biết là kỳ họp QH sắp tới sẽ quyết định thay đổi chế độ. Ông Quận cũng cho biết như thế. Tôi vô cùng mừng rỡ. Càng quyết tâm hoàn thành bức thư gửi Quốc Hội. Ông Triết nói là “chú biết Hùng đang vô cùng chán nản, nhưng con bảo Hùng hãy cố lên…” Ông Quận hỏi là có thấy Hùng nói gì đến chuyện gửi thư cho QH không? Vợ nói là cháu không biết nhưng thấy mấy hôm nay anh ấy ra mạng chăm lắm. Ông Quận nói, “thế thì biết rồi đấy.”
18/10: Bắt đầu từ khoảng 3h30 chiều là tung Thỉnh Nguyện Thư gửi QH lên mạng; 7h20 tối lại ra mạng gửi tiếp; mãi đến khoảng 9h30 mới xong. Khi đó mới chạy về KS tắm. Đã 3 ngày rồi hôm nay mới tắm.
Vợ gọi điện cho Ông Triết và ông Quận. Hai ông đều rất vui vẻ. Ông Triết động viên. (Buổi chiều, ông Quận có nhắn vợ tôi là nếu thấy số lạ gọi tới thì cầm máy nhé, bình thường cô ấy ít cầm máy khi có số lạ. Buổi tối, vợ đi tiếp đoàn khách của TQ.)
19-21/10: Vợ không gọi điện được cho ông Triết (có gặp ông Quận một lần). Vì mấy hôm đầu tôi bảo vợ khoan gọi, để xem hiệu ứng của bức thỉnh nguyện thư đã; mấy hôm sau thì vợ ít đi tiếp khách nên không gọi được cho họ. Nếu không đi tiếp khách, mỗi khi ra ngoài đều có người theo dõi nên rất khó gọi điện thoại (ở nhà thì xung quanh đều bị gắn máy ghi âm nên không gọi được, hơn nữa vợ tôi không muốn người trong nhà biết chuyện).
Hôm 20/10, tôi search trên mạng thì phát hiện trang rfvn@com đăng THỈNH NGUYỆN THƯ của tôi. Mừng đến chảy nước mắt. Cuối cùng thì nỗ lực hết mình của tôi đã được người ta tin.
22/10: Buổi chiều tối, vợ tôi gọi điện gặp ông Quận và ông Triết. Cả hai đều bận. Ông Quận nói là chế độ này coi như sụp đổ rồi. Người ta đã quyết định như thế. Cả hai nói là đành phải đợi đến khi QH họp xong thì mới nhận được tiền. Vì hai người đều bận (ông Triết tiếp khách) nên chỉ nói chuyện chút xíu. Ông Triết động viên.
23/10: Vợ gọi điện gặp ông Quận và ông Triết. Ông Quận nhắn nhủ là “đâm lao thì phải theo lao thôi.” Đành phải đợi đến sau khi QH họp xong. Ông Triết động viên; nói là đợt này ông rất bận; chế độ này coi như sụp đổ rồi, không thể cứu vãn được nữa.
24/10: Vợ gọi điện cho ông Quận và ông Triết. Ông Triết nói là ai cũng đọc bức thư mới của tôi cả. Ông nói bây giờ các cơ quan đại diện nước ngoài đã biết hết cả rồi.
25/10: Buổi sáng vợ gọi điện cho ông Quận. Ông Quận cho biết là ông Triết rất mừng sau khi tôi tung bức thư gửi Quốc Hội lên mạng.
Ông nói là một tuần nữa hãy trả tiền cho KS.
Khoảng 2h20 chiều, tôi bắt đầu gửi thư mới lên mạng; trong đó có bài “Từ chuyện ý thức của người tham gia giao thông đến thực trạng nhà nước pháp quyền XHCN ở VN hiện nay.”
26/10: Ông Quận báo là sắp tới sẽ có đoàn ở HN vào đưa tiền cho vợ chồng tôi.
Buổi sáng, nhận được email của chị Phạm Thị Hoài, báo tin trang talawas.org sẽ đăng bài “Từ chuyện ý thức của người tham gia giao thông đến thực trạng của NN…”. Mừng vô kể, khi đứa con tinh thần của mình được đón nhận.
27/10: Vợ tiếp khách đoàn CA tỉnh QT, do ông Nguyễn Thanh Thắng Phó Giám đốc dẫn đầu. Ông bí mật cho biết là thứ 5, 29/10, sẽ có người ở HN vào. Vợ tôi sẽ cùng 4 cô phục vụ nữa tiếp họ và họ sẽ đưa tiền cho vợ tôi. Ông bảo, về nói với Hùng thế cho nó mừng.
Cả danluan.org, rfvn.org rồi danchimviet.info đều lần lượt đăng bài viết của tôi.
Ông Triết nhắn qua ông Quận là bảo tôi đừng tung thư lên mạng nữa. Chừng đó là đủ rồi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đất nước.
28/10: Vợ gọi điện cho ông Quận; ông cho biết là ngày mai, sẽ có đoàn ngoài HN vào. Ông sẽ bố trí để họ gặp vợ tôi (cùng 4 cô gái phục vụ khác), và sẽ có tiền cho vợ chồng tôi. Đây chắc là kế hoạch của ông Triết và ông Quận nhằm đưa tiền cho vợ tôi để trả tiền khách sạn thôi.
Hương gọi điện mắng vợ tôi (mi làm ăn thế nào mà để Công an gọi điện điều tra tao…). Hoá ra là có tay Công an nào đấy gọi điện đến KS Bảo Minh hỏi xem vợ tôi có còn làm đấy không? Bởi trong thư tố cáo tôi có kể thời gian vợ tôi làm việc ở đó. Vợ báo cho ông Quận, ông nói là “mặc kệ nó.” Ông Giải Cảnh sát khu vực đến nhà bà ngoại vợ như có ý thăm dò. Vợ tôi gọi điện hỏi có việc gì không thì ông ấy nói là không, chỉ tiện đường ghé qua thôi.
Ông Triết nhắn ông Quận bảo tôi (qua vợ tôi) là đừng nên viết gì hay tiếp tục tung lên mạng nữa. Sợ nguy hiểm cho đất nước. Ngoài này người ta quyết rồi, họp xong QH là người ta sẽ giải quyết thôi, không phải để đến sang năm đâu. Ông Quận động viên vợ chồng “đâm lao phải theo lao.”
29/10: Buổi chiều, ông Nguyễn Thanh Thắng (PGĐ CA tỉnh) gọi vợ tôi đến và giới thiệu ông Đặng Văn Hiếu, thứ trưởng Bộ Công an.
30/10: Buổi trưa vợ bắt đầu sốt do bị viêm amidan. Chiều tối vợ bị sốt (do bị viêm amidan) nên không đi tiếp khách được. Buổi tối vợ tắt máy. Sau mở ra thấy có nhiều cuộc gọi lạ. Ông Đặng Văn Hiếu có gọi điện nhưng vợ chỉ kịp nói là bị đau rồi tắt máy luôn, do mệt quá. Tối, chừng 1h khuya, ông Quận đến gõ cửa gặp vợ. Ông thông báo là chế độ này coi như đã sụp đổ. Người ta đã quyết định như thế. Chỉ chờ sau kỳ họp QH này, người ta sẽ tổ chức 3 ngày họp bí mật. Ông Triết sẽ chính thức thay ông Mạnh. Ông Triết cho biết là ông đã thu thập được đầy đủ chứng cứ phạm tội của 3 ông kia. Ông đã chi tới 5 tỷ USD cho vụ này. (Ông đã mua chứng cứ từ Ban Chuyên án và mua chuộc nhiều người. Như vậy, với việc này, Ban Chuyên án không còn ‘lý do’ gì để đòi đưa vụ việc ra Ban Chấp hành TW Đảng nữa.) Ông nói là ông rất mừng khi chế độ này sụp đổ. Ông bảo chú được như bây giờ là nhờ sự chịu đựng của Hùng. Ông bảo bức thư của tôi rất có tác dụng. Ông bảo ông biết thế nào Hùng cũng gửi thư cho QH. Hùng quá thông minh đi. Ông Quận dặn vợ tôi đừng gọi điện cho ông nhiều.
31/10: Chiều tối vợ lại bị sốt và mê sảng. Có nhiều cuộc điện thoại số lạ gọi đến, nhưng vợ mệt  nên tắt máy. Có nghe mang máng tiếng gõ cửa, nhưng không biết thật hay do mê sảng.
Buổi tối, tôi báo KS là sang tuần, muộn nhất là cuối tuần sẽ thanh toán tiền.
1/11: Vợ gọi điện gặp ông Quận và ông Triết. Ông Triết cho biết là mọi chuyện vẫn tốt. Đợi sau khi QH họp xong, người ta sẽ tổ chức một cuộc họp bí mật 3 ngày để công khai (trong bí mật) chuyện chấm dứt chế độ. Ông động viên vợ chồng tôi, còn một ít thời gian nữa, hãy cố lên. Ông vẫn chưa chính thức được thay ông Mạnh.
Tôi đã báo khách sạn là trong tuần tới, muộn nhất là cuối tuần sẽ thanh toán tiền cho KS. Ông Quận và ông Triết biết chuyện. Họ bảo vợ tôi cố gắng đi làm trong mấy ngày để thanh toán tiền.
Hương và vợ tôi đã từ mặt nhau, sau khi cô ấy gọi điện mượn xe nhưng Hương không cho. Vợ chửi Hương là đã sửa xe cộ này nọ sao không cho mượn đi tiếp (trước đó Hương mượn xe lại, nói là cho người khác mượn mấy ngày). Chuyện này tôi nghĩ là chắc chắn có sự “giật dây” của ông Quận. Để họ không nghi ngờ mối quan hệ giữa vợ tôi và Hương.
2/11: Buổi sáng, sau khi vợ đưa bánh mì ra cho tôi ở tiệm Internet Bưu điện Hàm Nghi về thì khoảng hơn 1h sau đã thấy vợ quay lại. Nói nhỏ là về rồi vừa đi vừa nói chuyện. Thì ra, cách đấy khoảng 1h, vợ nhận được 1 cuộc điện thoại nói là “đi nhậu em nhé”, nhưng lại không nói gì địa điểm hay thời gian này nọ gì cả. Vợ đoán ngay là chắc ông Quận gọi và muốn liên lạc với vợ. Cô ấy liền đi chợ và tìm cách liên lạc với ông Quận. Ông Quận cho biết là "tý nữa cháu về nhà sẽ gặp một tốp Công an. Đây là người của một phe nhóm khác (nhiều phe nhóm phức tạp, biết chuyện sắp đi vào hồi kết nên muốn “dây” vào câu chuyện để được nổi tiếng vì đã góp công góp sức)." Ông dặn dò vợ là họ nói gì kệ họ; họ hỏi tôi thì bảo là tôi đi Đà Nẵng, không biết ở đâu. Ông Triết nói là ông “như đang ngồi trên đống lửa” và động viên vợ chồng tôi. (Tôi đoán đây có thể là đại diện của một nhóm sỹ quan cấp trung và cấp cao, muốn làm to chuyện vụ này. Ông Triết lo vì nếu vụ việc vỡ lở ra hết thì vừa ảnh hưởng đến đất nước, vừa ảnh hưởng đến ông, vì ông ít nhiều cũng dính vào vụ này. Như thế coi như xôi hỏng bỏng không.) Ông Quận dặn vợ bảo tôi đừng gọi vào số máy của vợ nữa.
Lát sau, vợ về đến nhà thì gặp 5 người Công an, 3 ở QT và 2 từ HN vào. Họ hỏi vợ tôi về bức thư. Nói là tại sao tháng 8/2008, họ đã mời tôi lên làm việc và dặn dò là đừng viết bậy bạ, tố cáo những chuyện không có thật mà tại sao lại không dừng lại. Vợ tôi bảo các chú cứ tìm hiểu, điều tra đi đã rồi muốn nói gì thì nói. Vợ chồng tôi mệt mỏi, tôi đang phải đi làm nuôi con, các chú đừng đến quấy rầy nữa. Họ hỏi về tôi thì vợ nói là đang đi chơi ở Đà Nẵng. Họ hỏi tôi có bị gì không? Vợ tôi nói là chú nên tự hỏi chú câu ấy, xem chú có bị gì không. Họ còn hỏi cả mẹ vợ tôi là tôi có bị bệnh tật gì không. Bà nói là nói khoẻ mạnh bình thường; người như nó thì ai bảo bệnh tật gì.
Buổi chiều họ lại gọi cho vợ tôi là tôi ở Đà Nẵng thì ở đâu để họ báo CA Đà Nẵng gặp tôi để làm việc? Làm vợ thì phải biết chứ. Vợ tôi nói là "các chú cứ đi tìm đi, tui không biết."
Xế trưa, về KS nơi tôi nghỉ. Vợ mới đi tiếp khách, xin về trước. Vợ ôm lấy tôi khóc lóc, cô ấy nói là quá mệt mỏi. Tôi chỉ còn biết bảo vợ cứ khóc lóc cho hết, đừng để trong lòng thêm mệt.
3/11: Không thấy mấy tay CA kia gọi lại cho vợ tôi. Ông Quận và ông Triết cho vợ tôi biết là mọi chuyện vẫn tốt. Ông Triết nói là ông đã chuẩn bị hết rồi, đừng lo gì. Chẳng qua chế độ sắp sụp đổ nên nhiều người muốn dây vào để được tiếng thôi.
5/11: Vợ liên lạc với ông Quận và ông Triết. Cả hai đều rất vui. Ông Triết nói nhờ sự chịu đựng của vợ chồng tôi mà ông được như thế này. Không lâu nữa đâu.
6/11: Khuya, khoảng 1h30 sáng. Ông Quận đến gõ cửa nhà gọi vợ dậy và cho gặp ông Triết qua điện thoại. Ông Triết thông báo là họ mới họp xong lúc 11h đêm. Người ta đã quyết định trao quyền lực cho ông Triết. Tuy nhiên, phải đến sau khi QH kết thúc kỳ họp thì mới chính thức. Ông cho biết là khoảng thứ 2, thứ 3 gì đấy ông sẽ vào Đông Hà (cùng một đoàn) nữa để gặp gỡ công khai vợ chồng tôi. Vợ tôi vui lắm vì đã quá mệt mỏi, một mình phải lo cho 2 đứa con dại, một ông chồng và gia đình bên ngoại nữa.
Ông Triết có nói là bây giờ cháu không hiểu được đâu, đến lúc đó cháu mới thấy mọi chyện thế nào.
7/11: Buổi trưa vợ tiếp đoàn khách CA tỉnh; người ta gọi điện mời ông Quận đến. Vợ tả, ông mặt mày vui tươi hớn hở. Ông Quận cho biết là người ta đã bố trí (kể cả đặt tiệc…) để thứ Hai hoặc thứ Ba tuần tới là đoàn của ông Triết vào, gồm khoảng 20 người. Ông dặn vui “lúc đó thì cố gắng vểnh mặt lên mà làm cao.” Mọi chuyện choi như đã thắng lợi. Ông đề nghị lui trả tiền khách sạn, sang thứ Hai hãy trả cho họ 3 triệu, trong tổng số 4.340.000VNĐ. Rồi hẹn vài hôm nữa thanh toán tiếp. Tôi biết họ muốn như thế nhưng sợ tôi bực mình, hơn nữa biết tôi đã lần lữa với KS rồi nên không muốn đẩy tôi vào thế khó. Chính vì thế, ông Quận mới bảo vợ về tỉ tê với tôi, thuyết phục tôi. Vợ gọi điện gặp ông Triết, ông gửi lời cám ơn tôi. Ông cho biết là đã chi ra hơn 6 tỷ USD để lo vụ này (tất nhiên chưa tính số tiền mà ông tính chi cho vợ chồng tôi).
Hai tối liền, 6&7/11, người ta bố trí để ông Mạnh và ông Hải đi cùng nhau vào các tỉnh lũ lụt miền Trung (Phú Yên và Khánh Hoà). Tuy nhiên, nếu tinh ý thì mặc dù hai người này có vẻ như đi cùng nhau nhưng bao giờ cũng phải giữ khoảng cách nhất định; khi ngồi làm việc với các quan chức địa phương họ không được ngồi cạnh nhau). Khi quay cảnh làm việc với tỉnh Khánh Hoà, nét mặt ông Hải lộ rõ sự lo lắng.
8/11: Hẹn KS tối mai, 9/11 sẽ thanh toán tiền. Vì trước đó đã hẹn trả cho họ vào cuối tuần, tức ngày Chủ nhật. Kế hoạch là trả trước cho họ 3 triệu, đã thống nhất với ông Quận và ông Triết.
9/11: Đầu buổi tối, nhân viên KS đã đập cửa hỏi tiền. Nói với họ là đang đợi. Mãi tới 9h tối vợ mới tới KS. Vợ đưa đi ăn rồi cho biết là ông Triết “năn nỉ” là khoan hãy trả tiền cho KS, trưa ngày mai ông sẽ dẫn đầu một đoàn vào gặp vợ chồng tôi và họ sẽ đưa tiền cho, trước hết là để trả khách sạn. Tôi lại phải về nói khó với KS, hẹn họ là tối mai sẽ trả. Vợ cho biết là vừa cùng ông Quận đi kiểm tra việc chuẩn bị ở nhà hàng Hùng Vương, để ngày mai đón đoàn của ông Triết vào.
Vợ tôi đã doạ ông Triết là nếu ông không vào thì chúng tôi sẽ đưa hai con ra HN luôn.
10/11: Buổi sáng không thấy có tin tức gì. Trưa, khoảng 11h20, vợ gọi điện cho ông Quận và ông Triết. Họ nói là đang trên đường ra sân bay. Nhưng vợ lại nghe tiếng vọng ra như thể là đang có cuộc họp. Vợ hỏi có phải đang họp không thì họ thú thật là đang họp.
Đầu buổi chiều, tôi ra tiệm Internet trên đường Hàm Nghi ngồi. Bắt tay vào viết một bài viết mới, trong khi chờ đợi tin tức từ vợ.
Mãi đến khoảng 6h50, vợ mới đến. Cho biết là mới từ Cam Lộ về. Thì ra, một đoàn gồm ông Triết, ông Phú Trọng và ông Tấn Sang vào,  Ông Triết gầy xọm, hốc hác. Ông Trọng  và ông Sang cũng thế. Họ giới thiệu (vợ làm như không biết gì) là ông Trọng và ông Sang sẽ thay vị trí của ông Triết và ông Dũng (nghĩa là ông Triết sẽ thay ông Mạnh). Họ cho biết là ngày mai, một đoàn khoảng 20 người sẽ vào gặp vợ chồng tôi. Lúc chia tay, ông Triết bóp bóp tay vợ tôi khi bắt tay và nói khẽ, “cố gắng lên cháu, mọi việc sắp thành công rồi.”
Sau đó ông Quận và ông Triết cho biết là họ không vào nhà hàng Hùng Vương như dự kiến mà lên Cam Lộ rồi đột ngột gọi vợ tôi, như thể vợ tôi đi tiếp khách bình thường và vợ chồng tôi không biết gì về kế hoạch vào Đông Hà của ông Triết. Dường như người ta vẫn chưa quyết xong (do có nhiều phe nhóm khác nhau đang tranh đấu quyết liệt) nhưng ông Triết sợ vợ chồng tôi làm thật nên ông buộc phải vào gặp vợ tôi trước. Ông và ông Quận dặn là bây giờ khoan hãy về KS Bưu điện, mà thuê một KS nào đó cho tôi nghỉ tạm. Rồi vợ sẽ báo với KS Bưu điện là tôi có việc đột xuất ra HN, sẽ vào thanh toán tiền sau.
Sau đó, tôi về KS Tony trên đường Lý Thường Kiệt nghỉ, lấy CMND của vợ để đưa cho khách sạn.
Vợ gọi điện cho KS Bưu điện. nói là tôi có việc gia đình, ra HN gấp, trong vòng 3 ngày nữa sẽ vào. Vợ đảm bảo nếu sẽ đứng ra thanh toán nếu có gì trục trặc (họ vẫn nghỉ vợ tôi là bồ của tôi). Nhân viên KS yêu cầu vợ phải đến ký vào giấy tờ.
11/11: Sinh nhật vợ. Sáng vợ đến chở tôi đi cắt tóc, vào mạng; trưa ra chở về ăn phở trên đường Lý Thường Kiệt. Buổi chiều, tôi nằm chờ ở KS. Mãi tới khoảng gần 7h, nhân viên KS lên cho biết là bấm nút số 0 rồi gọi điện cho bạn gái. Tôi gọi cho vợ thì được biết vợ đang ở Cam Lộ, dặn tôi đợi.
7h15 tối, tôi ra mạng Internet ở 176 Lê Lợi. Mượn điện thoại di động của cô bé trông coi cửa hàng rồi liên lạc với vợ. Vợ vẫn đang ở Cam Lộ. Đến khoảng 9h30, bạn của vợ là Hoa đến đưa cho tôi 100 ngàn. Tôi đi ăn rồi về KS Tony nghỉ.
12/11: Sáng, vợ đến và kể cho biết chuyện hôm qua. Chiều tối qua, vợ đi tiếp khách ở Cam Lộ. Đoàn của ông Triết chưa vào được. Thay vào đó là ông Nguyễn Phú Trọng, ông Nguyễn Khánh Toàn và ông Đặng Văn Hiếu. Có cả ông Quận nữa. Họ vui vẻ hỏi han. Họ cho biết là một đoàn lãnh đạo NN sẽ vào gặp vợ chồng tôi, thu xếp cho chúng tôi một ít tiền rồi đề nghị chúng tôi không ra nước ngoài. Họ nói sẽ không công khai vụ này. Họ có hỏi là tại sao, ngày xưa lúc vợ tôi chưa ra nước ngoài chữa bệnh tôi không chạy vào một đại sứ quán nào đó mà tố cáo, đỡ rối rắm phức tạp, và đỡ ảnh hưởng đến uy tín của đất nước. Vợ nói là "tại chồng cháu thương người." Họ nói đọc bức thư của nó viết thì đúng nó là người nhân hậu, thương người thật. Họ cũng cho biết là nước ngoài đã biết nhiều, có cả thư từ nước ngoài gửi đến nữa. Ông Toàn nói là “chú cháu mình ngu. Chú già rồi mà cũng ngu.” Vợ có nghe lỏm họ nói là bây giờ thì chỉ có ông Triết mới quyết định việc đưa tiền cho vợ chồng tôi.
Họ có đề nghị vợ tôi tiếp một đoàn TQ sắp vào.
Cuối buổi, họ chẳng đưa cho vợ tôi đồng nào.
Vợ liên lạc với ông Triết (qua ông Quận), ông cho biết là chậm nhất thứ 6 ông sẽ vào.
13/11: Chiều, Tôi đọc báo dangcongsan.vn thấy tin ông Triết đã đi Singapore; mãi tới khoảng 8h tối, vợ mới đến KS.
Vợ cho biết là ông Triết gọi điện bảo bận không vào được, ông nói là bận họp (nhưng theo tôi ông sợ bị vợ tôi chửi nên bịa ra thế, thực ra ông đã đi Singapore). Thay vào đó, khoảng 5h chiều, người ta đón vợ tôi đi Cam Lộ. Tới nơi thì có ông Phú Trọng, ông Tấn Sang cùng mấy người khác nữa. Họ nói là ông Triết bận họp chưa vào được. Dự kiến ngày mai họ sẽ gặp tôi, khoảng 20 người để trao đổi. Trong đoàn có cả ông Trương Vĩnh Trọng nữa.
14/11: Buổi sáng, ông Phú Trọng gọi điện cho vợ tôi báo là ông bận họp ở HN; có gì ông sẽ gọi điện sau.
15/11: Sáng vợ đến cho biết là đã tìm ra người mượn 600 triệu trước đây. Anh ta buôn gỗ và đang nhờ Kiểm lâm để xin gỗ ra (bị bắt). Vợ liên lạc được với một ông thuộc Kiểm lâm tỉnh và cả người mua gỗ, ở BHXH tỉnh. Người ta hứa giúp.
Trưa, vợ liên lạc với ông Triết, qua ông Quận. Ông nói là ông muốn giữ uy tín của mình, nên không muốn gặp vợ chồng tôi ngay, hãy thông cảm cho ông. Tôi đoán là ông định giao cho ông Phú Trọng, ông Tấn Sang vào Đông Hà gặp tôi rồi ông chuồn đi Singapore sớm, cho có vẻ ta đây “vô can”. Không ngờ hai ông kia chẳng hiểu sao lại chưa muốn gặp tôi.
Buổi tối vợ đi tiếp khách ở Cam Lô, đoàn của ông Đặng Văn Hiếu (thứ  trưởng CA, mấy hôm trước cũng có mặt trong đoàn của ông Phú Trọng, ông Tấn Sang) và một ông tên là Thành, hình như là tổng cục trưởng gì đấy của Bộ CA.
Ông Hiếu nói là ông đã đọc toàn bộ bức thư của tôi. Ông bảo "đọc mà chảy nước mắt". Cuối buổi ông có đưa cho vợ tôi 1 triệu, nói là "về cho cháu".
16/11: Ông Trương Vĩnh Trọng có gọi điện cho vợ tôi. Ông cho biết là họ đang bận họp. "Phải chờ ông Triết về, vì ông ấy là người quyết định." Ông nói, có nhiều người đưa bức thư tố cáo của vợ chồng tôi đến hỏi ông.
Vợ gọi cho ông Quận. Ông bảo ngày mai tiếp khách rồi trả tiền trước cho KS tôi ở 1 triệu (KS TONY). Vợ tôi không liên lạc được với ông Triết. Tôi đoán chắc ông sợ vợ tôi mắng.
17/11: Chiều vợ tiếp khách ở Quảng Trị, đến hơn 8h tối mới về. (Ông Quận và một số người khách ở Hà Nội), nhưng chẳng được đồng nào (Uỷ ban tỉnh nợ). Khoảng hơn 7h tối, tôi đi ăn tối về, nhân viên KS hỏi tiền phòng. Vợ về, tôi rất tức giận ông Triết và trút hết cả lên đầu vợ, khiến vợ tôi cũng rất bức xúc. Vợ tôi về gọi điện cho ông Triết và nói là tôi bảo ông là "đồ ngu, đồ chó, chỉ biết nghĩ đến mình chứ không biết nghĩ đến ai cả." Ông Triết nói là khi nào về nước ông sẽ vào ngay. Ông xin lỗi, ông bảo tôi giận là có lý.
18/11: Vợ gọi điện cho ông Quận và ông Triết. Ông Triết bảo "Hùng nghĩ chú thế nào thì nghĩ, chú ở ngoài này biết mình phải làm gì. Nói Hùng cho chú xin lỗi." Ông bảo để ông tranh thủ thu xếp rồi vào.
Vợ hẹn với KS Tony là tối đến trả tiền.
Tối, vợ tiếp ông Tấn Sang, ông Đặng Văn Hiếu ở Cam Lộ.  Tôi có gọi điện hỏi thì vợ nói là “đoàn Hà Nội.” Tôi hỏi đoàn Hà Nội là ai? Vợ nói ông Sang. Tôi hỏi “ông Trương Tấn Sang à, cho anh gửi lời chào tới ông Sang và mọi người nhé.” Nghe vợ kể lại, ông Sang có vẻ gật gù. (Vì điện thoại mở loa ngoài).
Ông Hiếu đưa cho vợ tôi 1,5 triệu.
19/11: Trưa, vợ mới đến và trả trước cho KS 1 triệu. (trong tổng số gần 1,7 triệu). Vợ nói mới gọi cho ông Triết. Ông cho biết là chiều mai, sau khi họp QH xong ông sẽ vào, có thể hơi muộn, do họp kéo dài. Buổi sáng vợ bám theo tay buôn gỗ để lấy tiền (600 triệu), đang phải vận động vài người nữa mới có thể lấy được gỗ ra.
20/11: Chiều tối, vợ đi tiếp khách tại Cam Lộ (ông Đặng Văn Hiếu, ông  Thành, ông Quận, ông Tiếu, ông Thắng…). Ông Triết, ông Sang và 2 người nữa có gọi điện cho vợ tôi. Họ đều gọi vào số máy công khai của vợ tôi. Họ nói là chịu khó đợi vài hôm nữa. Họ cần phải gặp tôi để làm việc với tôi. Họ sợ tôi có tiền tôi sẽ ra nước ngoài. 
Tối, vợ có gọi điện cho ông Triết. Ông nói là hãy thông cảm cho ông, Hùng nói đúng nhưng có nhiều việc chú phải theo tình hình.
Ông Thành nói câu chuyện như thế chỉ có lũ ngu mới không tin. Ông Quận cho biết là ông Triết đã thuê người dịch thư tố cáo của tôi sang tiếng Anh và đưa cho các đoàn nước ngoài đọc (bí mật). Ông Triết dặn ông Quận đừng nói cho vợ tôi biết.
21/11: Sáng và trưa, tôi gửi bài “Sự xuống cấp của đạo đức xã hội trong nền KTTT và thủ phạm của nó” cho hàng loạt địa chỉ email đã có. Bài viết do chị Phạm Thị Hoài biên tập, chị cũng có vài góp ý.
Chiều tối, xe của CA tỉnh đón vợ tôi vào Huế gặp các ông Triết, NP Trọng và nhiều quan chức cao cấp khác nữa. Họ nói là chiều thứ 3 tới sẽ gặp tôi. Những người khác đều nói thế, không riêng gì ông Triết. Cả ông Mạnh, ông Dũng và ông Hải cũng sẽ gặp tôi. Buổi tối vợ ngủ lại Huế, sáng mai mới về.
22/11: Gần trưa vợ gọi điện cho ông Quận và ông Triết. Ông Quận bảo vợ động viên tôi cố gắng. Ông Triết cũng vậy.
23/11: Sáng, ông Triết và ông Sang gọi điện thông báo là ngày mai họ sẽ vào gặp vợ chồng tôi (họ gọi vào số máy công khai của vợ tôi).
24/11: Sáng, ông NP Trọng gọi điện cho vợ thông báo là họ sẽ vào gặp vợ chồng tôi vào chiều tối.
Chiều tối, vẫn không có tăm hơi gì. Tôi gọi điện cho vợ, vợ nói từ trưa đến giờ vẫn không có ai gọi điện cả. Chỉ có một người không rõ là ai gọi điện động viên, bảo là “mọi việc sắp xong rồi, chú luôn ủng hộ vợ chồng cháu, hãy cố gắng lên.”
Khoảng 6h22 tối, tôi tung THƯ TỐ CÁO, thư gửi QH, hai bài báo (“Từ chuyện ý thức…” và “Sự xuống cấp của đạo đức xã hội…”) cùng thư ngỏ gửi đại sứ Mỹ.
25/11: Buổi chiều, tôi gửi tiếp một số thông tin bổ sung, kèm theo thư của đài Tiếng nói Việt Nam Tự do (RFVN) đề nghị trả lời phỏng vấn và thư trả lời của tôi (hẹn trong một hai hôm nữa).
Tối, tôi đi ăn thịt chó (Lê Lợi). Khoảng hơn 6h tối, về ngang qua quán cháo gà vẫn thường ăn thì gặp vợ đang đợi. Vợ cho biết là, chưa gặp được ông Triết. Lát nữa về sẽ gọi điện gặp. Tôi nói với vợ “Người tính không bằng trời tính”. Vợ nói câu này ông Thành Công an cũng đã nói. Vợ nói là ông Quận cũng nói là các phe phái đấu đá nhau thôi. Tôi bảo vợ nói với ông Triết là hãy cho chế độ này sụp đổ đi, còn tiền nong thì ông cho bao nhiêu thì cho, chúng tôi không đòi hỏi gì đâu.
26/11: Sáng, gặp vợ. Ông Triết nói với vợ tôi là ông “tính sai mất một nước cờ” (ông bỏ đi Singapore dự Hội nghị APEC thay vì vào gặp vợ chồng tôi, mà giao cho ông NP Trọng và ông Sang nhưng cuối cùng hai người này không hiểu vì lý do gì đã không gặp tôi).  Ông gửi lời xin lỗi tôi. Ông bảo đang bận họp. Chiều 6h nói chuyện tiếp với vợ. (Về đề nghị của tôi, ông chưa nói gì.)
27/11: Vợ gặp ông Tiếu. Ông cho biết là ông Triết đã chính thức nhận chức. Sang đầu tháng sẽ công khai.
Vợ liền gọi điện gặp ông Triết. Ông nói là ông đã nhận chức vụ cao nhất. Mọi chuyện bây giờ đã um ra. Sắp tới, ông Mạnh, ông Hải, ông Dũng sẽ bị sa thải. Sang thứ Hai, muộn nhất là thứ Ba, ông sẽ giao tiền cho vợ chồng tôi. Trước mắt là 5 tỷ. Sau này ông sẽ thu xếp giao thêm 3 tỷ nữa.
Ông cho biết là trong các cuộc họp, ông Hải, ông Mạnh vẫn phản ứng dữ dội lắm. Nhất là ông Hải. Nhiều người vẫn còn ủng hộ ông Mạnh. Không đồng ý sa thải ông Mạnh. Ông Hải, ông Mạnh còn doạ là sẽ cho tôi đi tù, thậm chí tử hình vì tội phản quốc. Ông Triết doạ, “bây giờ chứng cứ đang trong tay tôi. Các anh mà cưỡng lại là tôi giao chứng cứ cho vợ chồng nó, cho tung lên mạng.” Ông cũng thừa nhận với cả ba ông này là ông đứng sau lưng vợ chồng tôi.
Vợ tôi bảo ông cho bao nhiêu tiền thì cho. Ông nói, “không phải là cho mà vợ chồng cháu xứng đáng với số tiền đó.”
Ông Quận khuyên tôi (qua vợ tôi) là khoan hãy trả lời phỏng vấn đài phát thanh nước ngoài (RFVN). Cứ nhận xong tiền rồi muốn làm gì thì làm.
Ông Triết nói với vợ tôi là hẹn họ thứ Hai trả hoặc lấy tiếp tiếp khách trả. Để cho ngoài này bọn họ biết vợ chồng cháu đang tung thiếu nên sẵn sàng làm liều. Cho chúng nó run sợ.
Ông Thành gọi điện cho vợ nói là hoãn nên chưa vào được. Trưa 28/11 sẽ vào. Mọi người nói ông Triết cao tay.
Ông Nguyễn Thanh Thắng (PGĐ CA Quảng Trị) mới ở HN vào cho vợ tôi biết là đã có quyết định về những người sẽ vào gặp tôi. Ông Mạnh và ông Hải xin đi theo nhưng người ta không cho.
Ông Tiếu nói với vợ tôi rằng người ta ngại gặp tôi vì vừa nể phục, vừa sợ.
28/11: Ông Quận nói không có gì thay đổi cả. Kế hoạch vẫn như thế. Ông Triết bận, vợ không gặp qua điện thoại được.
29/11: Vợ liên lạc điện thoại với ông Quận và ông Triết. Ông Triết cho biết là bây giờ chú đã có quyết định trong tay rồi. Không sợ gì nữa. Ông Quận bị ốm. Ông Triết nói là trước mắt ông Quận sẽ nhận tiền và đưa cho vợ chồng tôi một ít. Nằm trong tài khoản của người nhà ông Quận. Còn lại sẽ đưa sau. Ngày mai, thứ Hai 30/11 ông Quận mới ra HN. Ông nói lần này ra ông sẽ kết thúc công việc. Không đi theo ông Triết nữa.
Vợ tiếp ông Thành (Bộ CA). Ông có nói là cùng lắm thì chạy vào Đại sứ quán chứ sợ gì. Không có pháp luật thì có ông Trời.
30/11: Tối, vợ đi tiếp khách ông Đặng Văn Hiếu (thứ trưởng) và ông Thành (BCA). Vợ cho biết qua điện thoại là người ta đã quyết định chuyển tiền cho vợ chồng tôi vào ngày mai, đồng thời người ta sẽ thu xếp vào gặp tôi.
1/12: Trưa tôi gặp vợ thì mới biết là hôm qua ông Thành và ông Hiếu “xúi” vợ tôi là cứ nói chuyện người ta sắp chuyển tiền qua điện thoại cho tôi. Thực ra, tiền mà vợ tôi muốn nói là tiền của ông Triết, chứ không phải là tiền của Nhà nước. Họ bảo với vợ tôi là “cứ cho người ta biết chứ sợ gì.” Họ nói ông Triết tính cao nhưng hoá ra thấp, cuối cùng làm khổ bao người khác. Tối qua, khi gọi điện cho ông Quận và ông Triết, ông Triết có ý trách vợ tôi. Nhưng cô ấy cũng thẳng thắn nói lại cho ông biết những nỗi khổ của mình.
Tối 1/12, vợ tôi lại tiếp ông Thành và ông Hiếu ở Cam Lộ. Khi tôi gọi điện cho vợ (vào số máy công khai), hỏi về tin tức, vợ nói là “không có gì cả. Chưa thấy ông Quận gọi điện.” (Lại do hai ông kia xui.) Tôi bảo vợ gửi lời chào và cám ơn hai ông Thành và Hiếu. Sau khi về, vợ gọi điện cho ông Quận thì ông ấy mắng. Nhưng ông cũng nói là ông không sợ. Ông “chửi” ông Triết dữ lắm. Ông rất tức ông Triết, nhưng cũng dặn vợ tôi đừng nói với ông Triết.
Buổi tối xem thời sự, lại được chứng kiến bộ mặt của ông Mạnh và ông Hải khiến tôi rất bức xúc. Kết hợp với tình hình ông Quận lại lỡ kế hoạch và không thấy phía Bộ Chính trị có kế hoạch gì, tôi quyết định đi tung thư lên mạng tiếp (lần thứ 10). (Mãi sáng hôm sau gặp vợ mới biết là ông Thành và ông Hiếu cho biết ngày hôm sau người ta sẽ vào gặp vợ chồng tôi.) Vợ có điện gặp ông Triết trong chốc lát, ông cứ nói lui nói tới lời xin lỗi.
2/12: Anh Lý Trinh Châu của đài Tiếng nói Việt Nam Tự do (RFVN) gọi điện thoại tới KS 3 lần nhưng không gặp tôi. Anh ta báo qua email. Sau đó tôi đã gặp anh qua điện thoại (nhờ điện thoại của chủ tiệm Internet). Anh Châu đã lên chương trình để tôi lên sóng trong chương trình Tiếng nói Đồng bào Quốc nội của đài RFVN, khoảng 11h sáng, giờ VN (8h tối giờ Cali). Tuy nhiên, sau đó chừng hơn 12h anh gọi lại thì chỉ nói được vài câu là máy hết pin. Đành phải báo qua email cho anh biết và hẹn vài hôm tới sau khi tôi mua điện thoại.
Tối, vợ lại đi tiếp ông Hiếu và ông Thành ở Cam Lộ. Hai ông này đã rời Đông Hà nhưng lại được “lệnh” quay lại Đông Hà để “trấn an” vợ chồng tôi. Khi tôi liên lạc với vợ, hai ông gửi lời chào và động viên tôi. Họ nói là luôn ủng hộ vợ chồng tôi. Họ dặn vợ về nói với tôi là đừng manh động gì nữa, nhất là đừng gọi điện ra nước ngoài. Ngoài kia mọi chuyện đang rối tinh rối mù lên, báo chí nước ngoài đã vào cuộc. Nhiều thư từ, công văn… tới tấp gửi tới Chính phủ VN. Hai ông này nói là kiểu gì chế độ này cũng sụp đổ. Các vị trong Bộ Chính trị đang đấu đá nhau dữ dội.  Tôi gửi lời cảm ơn ông Hiếu và ông Thành. (Hai ông, đặc biệt là ông Hiếu, còn dặn vợ tôi đừng đưa điện thoại cho tôi, sợ tôi liên lạc ra nước ngoài. Họ bảo “hãy nghĩ đến đất nước VN này.” Ông Hiếu nói là “chú nghi có người đứng sau lưng vợ chồng cháu, nhưng cháu không chịu khai. Dù sao thì có người đứng sau lưng cũng tốt.”
Vợ gọi cho ông Quận và ông Triết. Ông Triết nói là "chú biết Hùng đang nghĩ gì về chú, nhưng hãy thông cảm cho chú, chú chơi ván bài và biết mình phải chơi thế nào." Ông dặn vợ tôi đừng nói gì làm lộ chuyện ông đứng sau lưng vợ chồng tôi nữa. Vợ tôi nói là “do mấy ông Công an kia xui.” Ông Quận cho biết là số tiền ông Triết hứa cho ông đã nắm trong tay rồi.
3/12: Buổi sáng vợ đến, tôi định lấy điện thoại nhưng vợ có ý khuyên là không nên, vì ông Hiếu dặn đi dặn lại rất kỹ. Sau vợ đành phải nói là trưa quay lại đưa cho tôi.
Buổi chiều, tôi lại tung thư lên mạng tiếp (lần thứ 11). Vợ bị sốt nên buổi trưa và chiều tối ở nhà, không tiếp khách cũng như gọi điện cho ông Quận và ông Triết.
10h tối, bà cố ngoại của vợ mất. Thật đau xót, tôi những mong có tiền để thuê người giúp việc chăm sóc cố cũng như giúp đỡ cố. Thế mà rồi không kịp.
4/12:  Sáng, 7h15, ông Hiếu gọi điện cho vợ báo là trưa nay ông Sang, ông Hiếu và một số người nữa sẽ vào Đông Hà.
Chiều tối, ông Tiếu báo tin là đã vào Huế nhưng đang phải chờ một người quan trọng nữa, ngày mai họ mới ra Đông Hà.
Vợ gọi cho ông Quận và ông Triết. Cả hai ông đều tỏ ra vui vẻ, cho biết là tình hình vẫn tốt. (Ông Hiếu cũng nói là tình hình thuận lợi cho 2 vợ chồng cháu; vợ gọi với ông Hiếu qua sim khác.) Ông Quận nói là nếu không có vợ chồng cháu thì mơ một đời ông Triết cũng không được như ngày hôm nay. Nhờ thế ông mới có chức vụ cao nhất, và ông có vẻ như muốn lợi dụng vợ chồng cháu. Tôi thì lại muốn nhờ bàn tay của ông để lật đổ chế độ này. Không hiểu sao ông Quận lại bảo vợ tôi, “Chú biết thằng Hùng đang nghĩ gì. Chú chưa gặp nó nhưng chú đọc được suy nghĩ của nó.” Phải chăng ông đọc được ý nghĩ của tôi qua bài viết “Sự xuống cấp của đạo đức xã hội…”?
Buổi tối, xem TV lại thấy ông Mạnh về tiếp xúc cử tri ở Thái Nguyên. Càng thêm bực mình, tôi lại đi tung thư tố cáo lên mạng tiếp. (Lần thứ 12).
5/12: Gần trưa gặp vợ. Không thấy ai gọi điện cả.  Tối, vợ không đến mà chỉ đến gửi tiền ăn ở quán cháo gà. Ông Hiếu nói có gì ông sẽ thông báo, ông luôn trực điện thoại 24/24h cho vợ tôi. Ông luôn ủng hộ vợ chồng tôi.
Tối, đột nhiên thấy diễn ra Hội nghị Quân chính Toàn quân; hơi bất ngờ, vì năm 2009 đã diễn ra một lần vào tháng 6. Ông Mạnh phát biểu “giao nhiệm vụ” nhưng khuôn mặt đã không dấu nối vẻ mệt mỏi. Cuối bài phát biểu chỉ thấy hội trường vỗ tay lẹt đẹt, người vỗ người không.
6/12:  Sáng, sau khi tắm táp xong. Tôi tính nhanh chân đi tung lên mạng thêm lần nữa, kẻo họ bố trí gặp sớm thì mình khó có cớ tung lên tiếp. Tuy nhiên ra mạng một lúc, chưa kịp tung thư lên tiếp thì vợ chở con trai Lê Quảng Hà đến. Vợ cho biết là hôm qua ông Trương Tấn Sang có gọi điện. Ông nói là 8h sáng thứ Hai khoảng 6 người do ông Triết dẫn đầu sẽ gặp tôi tại Công an Quảng Trị. Ông cũng nói là chế độ này kiểu gì cũng sụp đổ. Người ta điện thoại, fax… hỏi về vụ việc nhiều lắm.  Ông dặn đừng nói chuyện điện thoại với đài nước ngoài.
Thế là tốt, không cần phải tung lên ngay mà đi ăn sáng đã. Đằng nào thì mình vẫn có cớ vì ngày mai mới gặp cơ mà.
Ông Quận và ông Triết cho biết tình hình vẫn tốt.
7/12: Chẳng có cuộc gặp nào cả. Tối hơn 8h vợ mới đến quán cháo gà cho biết tình hình. Ông Tấn Sang có gọi lúc chiều và tối ông lại gọi đến nhà hàng Phúc Khang. Ông nói là trước sau gì người ta cũng phải gặp vợ chồng tôi. Bây giờ 10 người thì đến 11 người tin vào câu chuyện của chúng tôi, không nghĩ là chúng tôi “phản quốc” nữa. Ông gặng hỏi là “cháu có tiền phải không?” Vợ tôi nói là “không, làm gì có. Nếu có thì đi làm thế này làm gì?” Ông cứ bảo là “Chú biết, đừng có giấu” nhưng vợ tôi vẫn một mực phủ nhận (ông Quận đã dặn vợ tôi từ trước). Ông Sang nói là phải đợi ông Triết vào để gặp vợ chồng tôi. Vợ tôi hỏi tại sao ông Triết chưa vào, ông trả lời là ông Triết đang bận (?) Đi theo ông Sang có nhiều người, trong đó có một ông xưng tên là Sinh, nói giọng lơ lớ như Việt Kiều. Ông hỏi han vợ tôi cặn kẽ và ghi âm. Ông Sang bảo vợ tôi có gì cứ khai hết (trước đó ông Quận đã dặn vợ tôi là ai hỏi cứ khai hết, không dấu giếm như hồi trả lời các đoàn ngoại giao nước ngoài nữa). Trước khi vợ tôi đến gặp tôi, ông Sang dặn là có gì lát nữa ông sẽ gọi và sáng mai ông sẽ liên lạc với vợ tôi.
Buổi trưa, khách sạn hỏi tiền. Tôi hẹn ngày kia sẽ trả. Vợ nói là tại vì ông Quận cứ một hai năn nỉ “thương chú”. Vợ bảo “cháu thương chú thì ai thương cháu?” Ông bảo vợ tôi thuyết phục tôi về nhà ở (chắc chắn là để ông Triết nói với những người khác là vợ chồng tôi hết tiền, phải trốn khách sạn về nhà ở). Nhưng vợ tôi không nói, mãi tối 7/12 mới nói với tôi. Bởi cô ấy biết là tôi không bao giờ muốn về ngôi nhà ngột ngạt đó nữa. Vợ tôi liên lạc với ông Triết. Nói chuyện được một lát. Ông lại gửi lời xin lỗi. Vợ tôi nói, “Chú nói mãi thế mà không thấy chán à?” Hai ông nói là “tình hình vẫn tốt.”
Theo kế hoạch thì 9/12, ông Triết sẽ lên đường đi công du nước ngoài và đến 18/12 mới về. Không hiểu mọi chuyện thế nào. Chắc là địa vị của ông Triết lại lung lay. Hoặc ít nhất là người ta đang cố tìm cách “câu giờ” để gạt ông này.
5h chiều tôi lại gửi THƯ TỐ CÁO đến hàng loạt địa chỉ email trong và ngoài nước (lần thứ 13).
Buổi tối xem thời sự thấy ông Dũng và ông Hải được người ta bố trí ngồi cạnh nhau trong cuộc hội nghị bàn về “biến đổi khí hậu”.
8/12: Vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Trưa vợ tôi đến nói là ông Quận năn nỉ cho ông đến tối (hoãn trả tiền KS). Vì tôi đã hẹn KS vào ngày 9/12 nên cũng không vấn đề gì. Ông Sang gọi điện cho vợ báo là chiều ông sẽ cùng ông Nguyễn Sinh Hùng vào nhưng chiều cũng chẳng thấy (vợ cho biết họ bảo đang ở Huế, mai ra). Ông Triết trong ngày hôm nay hoặc muộn nhất ngày mai sẽ lên đường đi công cán nước ngoài 10 ngày. Chẳng biết tình hình thế nào, trong khi ông Quận và ông Triết đều nói là “tình hình vẫn tốt.”
Tối, tôi lại gửi thư tố cáo tiếp (lần thứ 14). Xem thời sự thấy ông Dũng “đối thoại” với giới luật sư.
9/12: Một ngày thảm hoạ.
Sáng, gửi thư tố cáo (lần thứ 15) tới hàng ngàn địa chỉ email trong và ngoài nước.
Gần trưa, vợ đi tiếp khách ở Cam Lộ với ông Trương Tấn Sang. Có nhiều thành viên trong đoàn (cả ông Nguyễn Sinh Hùng). Ông Quận cũng có mặt.
Tôi chưa có tiền gửi khách sạn nên không hề muốn về lại KS. 7h30, vợ nhờ Hoa (bạn tiếp viên) đưa đến cho tôi 100.000VNĐ. Sau khi ăn cháo gà xong, tôi lại ra tiệm Internet ngồi chờ vợ về để lấy tiền trả cho KS. Buổi tối có thêm đoàn người TQ, họ phỏng vấn và ghi âm vợ tôi, cô ấy kể lại toàn bộ sự thật chứ không như lần tiếp các đoàn ngoại giao lần trước. Tôi vẫn phải chờ vợ, vì không muốn về KS, họ đã hỏi tiền từ mấy hôm nay, tôi hẹn hôm nay trả rồi, không thể hẹn thêm được nữa.  Trong khi đó, ông Sang và mấy người trong đoàn, kể cả ông Quận, cứ một hai giữ vợ tôi lại. Vợ gọi điện về cho chủ KS, họ bảo là không sao, sẽ không đòi tiền tôi. Vợ gọi điện bảo tôi về KS nghỉ. Nhưng tôi còn mặt mũi nào nữa. Chẳng thà thuê nhà nghỉ nào đấy trú tạm. Tôi bảo vợ kể cả đợi đến 12h đêm cũng đợi. Bị sức ép của nhiều bên, bức xúc quá, vợ uống nhiều rượu vào và khai ra hết chuyện ông Triết ở sau lưng vợ chồng tôi, kể cả chuyện ông hứa cho 5 tỷ USD. Ông Quận cố can ngăn nhưng không được. Ông Sang bảo, ông ủng hộ. Họ hẹn là chiều mai, 4h đoàn TQ sẽ gặp cả tôi. Ông Quận ngồi bần thần, chết lặng. Vợ tôi doạ họ là nếu mai không thu xếp thì chúng tôi sẽ ra HN.
Vợ tôi đi taxi về tiệm Internet đón tôi lúc khoảng hơn 10h đêm. Cô ấy không có tiền đưa cho tôi trả khách sạn vì mấy hôm vừa rồi toàn tiếp những người liên quan đến vụ việc của chúng tôi, mà họ thì lại không đưa cho vợ tôi xu nào (ông Triết, ông Quận, ông Sang muốn tôi bỏ khách sạn về lại nhà bà ngoại để cho người ta thấy là chúng tôi đang gặp khó khăn thực sự). Sau đó, chúng tôi đi taxi về nhà bà ngoại ngủ.
10/12: Sáng tôi rời khỏi nhà bà ngoại vợ từ sáng sớm, không đánh răng, rửa mặt gì cả. Tôi ra tiệm Internet Bưu điện Hàm Nghi, nhưng phải đợi tới khoảng 7h30 người ta mới tới mở cửa. Khoảng 10h30, vợ ra cho biết tình hình. Thì ra, ông Quận đã phòng ngừa khả năng vợ tôi say rồi khai ra hết nên trước đó ông đã mua chuộc tay phiên dịch. Đến đoạn vợ tôi khai về ông Triết, tay phiên dịch không dịch cho bọn TQ nghe. Buổi sáng ông Sang có gọi điện cho vợ tôi, báo là chiều người ta sẽ vào gặp tôi.
Trưa tôi ăn cơm ở góc đường, rồi trở lại tiệm Internet ngồi; tiếp tục gửi thư tố cáo qua mạng (lần thứ 16, đã gửi từ 10h sáng). Đến khoảng 4h chiều vợ ra. Vợ cho biết là ông Quận bảo cứ về nhà bà ngoại nghỉ đi, tối mai ông sẽ từ HN vào rồi ông cho người đem vali chứng cứ đến cho tôi. Đây là số chứng cứ mà ông đã photo, chụp hình được từ ông Triết (lúc ấy ông Triết mới nhận chứng cứ do ông mua của Ban Chuyên án, trước một cuộc họp, ông giao cho ông Quận cất giữ, ông Quận đã nhanh tay thửa cho mình một bộ). Ông nói, trong trường hợp vợ chồng tôi ra Đại sứ quán nào đó thì phải có chứng cứ. Ông nói là ông bị bệnh tim, sợ chẳng sống được bao lâu nữa; ông muốn cho chế độ này sụp đổ. Mấy hôm trước ông bị đột quỵ, phải vào viện nằm 2 hôm nhưng ông giấu không cho vợ tôi biết vì sợ cô ấy lo. Số tiền 5 tỷ ông Triết đã giao hết cho ông rồi. Ngoài ra, còn 1 tỷ của một người bí mật nào đó tặng vợ chồng tôi nữa. Ông Quận có nối máy cho vợ tôi gặp ông Triết. Ông nói là hãy thông cảm cho ông. Bây giờ chứng cứ ông nắm trong tay nhưng nếu tung lên bây giờ thì sẽ ảnh hưởng đến đất nước Việt Nam. Cả ngày mệt mỏi, nhưng được tin từ ông Quận như thế (về số chứng cứ) tôi cũng vợi bớt phần nào, và xem ra hy vọng lại mở ra. Tôi quyết định về nhà bà ngoại vợ. Chúng tôi thậm chí cũng đã lên kế hoạch ra HN. (Mấy hôm trước, ông ĐV Hiếu có nói với vợ tôi là nếu chúng tôi ra HN thì báo trước cho ông để ông cho người đón.) Vợ cho biết là ông Sang cũng muốn chế độ này sụp đổ. Vợ nghe lỏm được ông Sang và ông Sinh Hùng nói chuyện, ông Hùng cũng muốn chế độ này sup đổ (?!). Ông Quận dặn vợ tôi bảo tôi liên lạc với nước ngoài. Tôi liền gửi email cho anh Lý Trinh Châu, cho số điện thoại của vợ, đề nghị anh liên lạc lại và bố trí chương trình lên sóng.
Tối, vợ đi tiếp khách về. Vợ có gọi được cho ông Sang. Ông Sang nói, "Hãy thương lấy đất nước VN này" (!?). Ông Quận cho biết tối mai, khuya, ông sẽ cho lính đem valy chứng cứ đến cho vợ tôi. Ông nói, bây giờ ông “phải làm theo lương tâm thôi. Vợ chồng cháu chịu đựng một năm qua như thế là đủ rồi. Giao cho thằng Hùng nó muốn làm gì thì làm.” Ông bảo, như thế là phải biết ơn ông lắm đó. Ông nói là bọn họ bây giờ mỗi người một ý, không phải đấu đá nhau, nhưng sợ khi làm việc với tôi rồi, vợ chồng tôi có tiền sẽ ra nước ngoài, rồi tố cáo tiếp.[1] Ông nói, khi ông giao chứng cứ, ông chỉ mong tôi đừng làm gì để ảnh hưởng đến VN. Kẻ địch đang dòm ngó Việt Nam. Ông bảo ông thấy tôi khốn khổ như thế nên ông thương.
11/12: Sáng ra mạng. Nhận được hồi âm của anh Lý Trinh Châu. OK, anh sẽ bố trí.
Tối, khoảng 8h tối, vợ gọi điện cho ông Quận (lấy sim của tôi chưa dùng). Ông cho biết là đang ở HN (nghe tiếng rất ồn trong điện thoại). Sáng mai, 9h gọi lại cho ông để ông cho biết tình hình. Lẽ ra ông đã vào Đông Hà nhưng ông Triết dặn ông ở lại để nắm tình hình giúp ông. Vợ tôi nói "Chồng cháu gửi lời cám ơn chú, bảo sau này sẽ dựng tượng cho chú." Ông mắng là ông không thích nịnh bợ như thế. Ông bảo đừng lo, chứng cứ đang ở nhà ông chứ không phải ở Hà Nội. Hôm ông Triết đưa cho ông, ông có những 2 ngày để làm chuyện đó, mặc dù ông Triết đã khoá mã cặp. Ông gọi điện cho đệ tử tên là Năm (lửa) ở Đông Hà, bảo ra Hà Nội ngay, mang theo các phương tiện nghề nghiệp của ông. Hai người thuê khách sạn sao chụp lại toàn bộ tài liệu chứng cứ. Kể cả chứng cứ phạm tội của ông Triết. Ông bảo, “lần này đừng ngăn cản thằng Hùng nữa, để nó làm theo ý nó. Chú biết nó là người sáng suốt, chú không phải bày cho nó.” Ông cho biết thêm là mặc dù Bộ Chính trị vẫn chưa đưa ra quyết định về tôi nhưng ông Triết vẫn không hề lên tiếng nửa lời nhằm ủng hộ chúng tôi. Ông nói, ông Triết quá nhát gan, quá sợ chết. (...) Ông Triết cũng đã từng một lần nói với vợ tôi: "Ai cũng có tội cả, chú cũng có tội nhưng chú không thể nói cho cháu biết được." Ông Quận có nói là việc đưa chứng cứ cho tôi cũng khiến ông suy nghĩ vì như thế là phụ lòng tin của ông Triết, nhưng ông nói, ông làm theo lương tâm của mình. Ông cũng muốn nghỉ ngơi để chữa bệnh, không thể cứ uống thuốc mãi được. Theo kế hoạch thì ngày 11/12, Bộ Chính trị sẽ họp và ra quyết định về tôi, đó là thời hạn cuối cùng. Chắc họ cũng đã biết chúng tôi đã liên hệ với đài Tiếng nói Việt Nam Tự Do (RFVN), đang chờ "on air". Cả ngày, vợ tôi không nhận được bất kỳ cuộc gọi đi tiếp khách nào, chuyện lạ. Ông Quận nói để ông cho người kiểm tra xem máy của vợ tôi có bị chặn không.
12/12: Vợ tôi liên lạc gặp ông Quận. Ông cho biết là tối qua Bộ Chính trị họp đến 3h sáng; sau đó nghỉ và 5h sáng lại dậy họp tiếp, bàn về chuyện của chúng tôi. Nhiều ý kiến đưa ra nhưng người ta chưa thống nhất giải pháp nào. Ai cũng sợ là có tiền tôi sẽ ra nước ngoài và tiếp tục tố cáo. Có ý kiến được khá nhiều người ủng hộ là đợi vài hôm nữa xem tôi có manh động, âm mưu gì mới không, nếu không thì họ sẽ cho người vào trao cho vợ chồng tôi một ít tiền. Họ bảo bây giờ có ra Hà Nội thì không có chứng cứ nên khó xin vào các đại sứ quán; hơn nữa, họ đã ngăn chặn việc này.
Ông Quận nói là ông sẽ vào Đông Hà cùng đoàn với ông Tiếu, chương trình là thứ Hai tới HĐND tỉnh họp thông qua việc nghỉ hưu của ông Quận và ông Tiếu. Người ta đề nghị hoãn cho ông một vài năm nhưng ông không muốn ở lại nữa.
Ông Triết có nói với ông Quận là “mình đã làm khổ nó hơn 1 năm nay rồi, bây giờ chúng nó không chịu đựng thêm được nữa. Trong lúc tôi thì đã được thế này, còn chúng nó vẫn thế. Nếu người ta không đưa ra được giải pháp nào, tôi sẽ đưa chứng cứ cho thằng Hùng.”
Trong Bộ Chính trị không ai còn bảo tôi là phản động, hay phản bội Tổ quốc nữa. Hiện đã có động thái doạ dẫm của nước ngoài, là sẽ đánh VN. Tôi cho là TQ doạ đánh Trường Sa nếu VN thay đổi chế độ và đi theo quỹ đạo của Mỹ.
Vợ tôi có nói với ông Quận là chồng cháu lấy chứng cứ, không cần lấy tiền cũng được. Ông bảo, ông biết. Ông dặn là có thể trước mắt thì tung lên một chứng cứ nhẹ về tội trạng của 3 ông kia, rồi doạ là họ không xử lý thì sẽ tung tiếp. Tôi hiểu ý ông có vẻ sợ ảnh hưởng tới đất nước. Ông cũng nói là nếu tung chứng cứ bây giờ thì ảnh hưởng đến đất nước. Phải chờ thời cơ.
Thái độ của ông Triết là nếu Bộ Chính trị quyết giải pháp nào thì ông ủng hộ giải pháp đó.
Ông Mạnh, ông Dũng, ông Hải đã mất chức và không còn kháng cự nữa.
Không hiểu sao lại có tin đồn (ông Quận cho biết) là nước ngoài sẽ cho tôi 1 tỷ USD, để tôi ra nước ngoài rồi tố cáo. Chẳng hiểu nguồn tin này từ đâu ra.
13/12: Trưa, vợ đi tiếp đoàn do ông Tấn Sang dẫn đầu, cả thảy 8 vị (1 phó đoàn nữa). Chỉ có một người vợ tôi đã gặp một lần, nhưng không nhớ rõ tên tuổi, còn lại toàn là lạ mặt. Họ hỏi han vợ tôi đủ thứ liên quan đến câu chuyện. Ông Sang hôm nay làm ra vẻ lãnh đạm. Họ dặn là đừng tố cáo nữa, người ta đã quyết định cho vợ chồng tôi một số tiền, tuy không lớn lắm. Buổi tối, ở Hà Nội người ta sẽ có một cuộc họp nữa trước khi đưa ra quyết định. Cuối buổi, ông Sang có gửi cho tôi một chai rượu thuốc.
Vợ tôi gọi điện cho ông Quận. Ông nói là dù thế nào thì ông cũng bảo vệ vợ chồng tôi chứ không phải bảo vệ ông Triết. Ông nói mình phải chờ thời cơ (để tung chứng cứ) để không ảnh hưởng đến đất nước. Ông nói, người ta chỉ cho vợ chồng tôi một ít tiền vì họ đã “xơi” hết rồi còn đâu. Ông bảo ông sợ tôi nghi ngờ, lo lắng rồi nghĩ lung tung. Ông bảo vợ về nói với tôi là đừng nghi ngờ gì ông cả, “dù chỉ một chút thôi. Chú chưa vào được là do việc phải ở ngoài này chứ không phải là thất hẹn đâu.”
Chiều tối, vợ lại đi tiếp đoàn của ông Sang. Buổi trưa, tôi tức giận rủa ông Triết, bảo ông là “đểu”. Vợ tôi thật thà, chẳng cần giấu giếm, nói với ông Sang điều đó. Ông Sang bảo, “nói ông Triết đểu thì không đúng.” Vợ tôi liên lạc với ông Triết (qua ông Quận). Vợ tôi nói nhận xét của tôi, ông nói, ông “thấy buồn. Nói chú nhát sợ chết thì chú chấp nhận, chứ nói chú đểu thì chú buồn.” Vợ tôi nói, "không phải Hùng nói mà cháu cũng thấy chú đểu." Ông Triết nói là đợi người ta thu xếp xong cho chúng tôi, ông sẽ bảo ông Quận giao tiền cho chúng tôi. Nếu họ không thu xếp ông cũng giao tiền.
Ông Sang cho vợ tôi biết là ở ngoài kia mọi chuyện đang bung bét lên. Ai cũng “ngao ngán” cả.
Buổi tối, ông Trương Tấn Sang và đoàn ra Hà Nội luôn, hẹn là trưa hôm sau sẽ có mặt ở Đông Hà.
14/12:  Sáng, vợ liên lạc được với ông Triết (qua ông Quận). Cô ấy nói những lời tôi dặn lại là "anh Hùng bực có lỡ lời, chú đừng để bụng." Ông nói là "chú biết; trong tuần này nếu họ không thu xếp cho vợ chồng cháu thì chú cũng bảo ông Quận giao tiền cho vợ chồng cháu." Ông Sang gọi điện thoại cho biết là người ta đã đồng ý giao tiền cho vợ chồng tôi rồi, trong vài hôm tới sẽ chính thức chuyển tiền.
Trưa, vợ đi tiếp đoàn của ông Tấn Sang (10h), tuy nhiên đến 11h30 lại về và cho biết là người ta vào chưa đủ, đang phải tiếp các đoàn nước ngoài. Vợ cho biết ông Triết nói là “họ cứ lần lữa khiến chú cũng phải quỵ luỵ theo, bây giờ thì mọi việc đang um ra.” (!) Tôi phán đoán, ngoài kia tình hình đang rối beng cả lên, các đoàn ngoại giao nước ngoài đã lên tiếng và ông Triết ở nước ngoài (đang ở tham Italia, Tây Ban Nha và Slovakia từ 9/12-18/12/2009) cũng đứng ngồi không yên. Trong khi đó lại không thể khuyên tôi dừng tay được, bởi họ biết là tôi đang rất bức xúc. Tối cũng không thấy đoàn nào nữa.
15/12: Ba tối, 13, 14, 15 tôi gửi THƯ TỐ CÁO qua mạng liên tục (lần thứ 17, 18 và 19). Ông Quận nói vào hôm thứ Ba (15/12) với vợ tôi, "giờ mới biết thế nào là lễ độ." Ông Sang cho biết là "mới giải quyết xong chuyện kia thì lại tòi ra chuyện này" (ý nói vừa mới ổn định vị trí nhân sự xong). Ông Quận cho biết là tình hình đang "rối như mớ bòng bong, không thể tả nổi."
Tối 15/12, vợ đi tiếp một đoàn khách vào làm việc tại Quảng Trị, ở Cam Lộ. Họ kể chuyện ngoài kia là mấy hôm trước đã có nhiều người đệ đơn xin từ chức, ai cũng chán nản, có nhiều người không thèm đến nhiệm sở nữa. Một ông trong đoàn nói, "từ chức rồi ra nước ngoài định cư, ở VN xấu hổ quá." Ông Quận và ông Sang có ý can tôi đừng tung lên mạng nữa.
16/12: Trưa, tôi trả lời phỏng vấn đài Tiếng nói Việt Nam Tự do (RFVN, anh Lý Trinh Châu thực hiện), dài 1h52 phút. Ông Quận và ông Sang cũng có ý can tôi, nhưng tôi không thể tự bắn vào chân mình. Nếu tôi thất hẹn lần nữa thì tự mình đánh mất đi một đồng minh rất quan trọng. Hơn nữa, việc liên lạc với đài là ý ông Quận khuyên tôi hôm thứ Năm tuần trước 10/12 (cả ngày hôm ấy tôi lang thang vạ vật ngoài tiệm Internet trước khi về lại nhà bà ngoại vợ).
Tối, vợ đi tiếp đoàn khách ở Hà Nội. Đoàn làm phim tài liệu (thuộc hãng phim tài liệu hoặc của Ban Truyền hình CAND gì đó), có ông Lê Mai Vi (?) dẫn đầu. Họ cho biết là tình hình ngoài kia đang rối như mớ bòng bong.
17/12: Sáng, tôi gửi email hàng loạt để thông báo về cuộc trả lời phỏng vấn trên đài RFVN. Anh Lý Trinh Châu cho tôi biết “đáng chú ý là từ mươi tiếng đồng hồ vừa qua, trang tin rfvn.com bị đặc công điện toán từ Hà Nội và từ Bắc Kinh (căn cứ vào số IP công phá là các IP xuất phát từ Hà Nội và Bắc Kinh) tấn công dữ dội hơn thường lệ khiến khối thính giả ngoài Thủ đô Little Saigon không thể vào http://rfvn.com dễ dàng, Ban Điện Toán của bổn Đài đang cố gắng giải quyết vấn nạn này.”
Trưa, vợ đi tiếp khách (đoàn của ông Viện trưởng VKSND tỉnh QT). Vợ liên lạc với ông Quận. Ông nói là giờ tình hình đang rối lắm. Ông cho biết ông Triết có gọi điện bảo ông trong tuần này sẽ đưa tiền cho vợ chồng tôi. Ông nói, việc trước vừa xong thì đã lòi ra chuyện này. Vợ liên lạc với ông Sang. Ông nói, "đất không chịu trời thì trời chịu đất."
19/12: Buổi tối vừa giận vợ, vừa tức ông Triết, tôi quyết định nhịn đói, nói là nếu ông Triết không chịu giao tiền thì sẽ nhịn tiếp, cho đến khi nào ông giao tiền mới thôi.
20/12: Sáng, vẫn quyết định nhịn đói buổi sáng, rồi ra tiệm Internet ngồi. Một lát sau, vợ mua bánh mì ra. Vợ nói là mới gọi điện cho ông Quận xong. Ông nói, việc gì phải hành xác mình thế. Chiều tối nay ông vào, ngày mai, Thứ Hai, ông sẽ giao tiền cho. Phải giao mấy ngày mới hết. Vợ nói dữ quá, tôi phải ăn sáng.
Trưa về giận vợ, lại không ăn cơm mà ra tiệm Internet ngồi. Sưu tầm thêm các địa chỉ email (chủ yếu là của các bộ). Cả của buổi sáng nữa là hơn 1000 địa chỉ mới (nâng tổng số lên khoảng 3.400 địa chỉ). Tối ông Quận cho vợ biết là khuya ông sẽ vào. Ông mặc kệ ông Triết, ông về Đông Hà để nghỉ ngơi nữa, quá mệt rồi. (Có lúc ông quát vợ tôi; nói là việc gì cũng đổ lên đầu ông, người ở giữa.) Tình hình ngoài kia đang rất bung bét. Ông nói là "Hùng nên ăn mừng."
21/12: Buổi sáng không thấy TV truyền hình trực tiếp lễ kỷ niệm 65 năm ngày thành lập Quân đội NDVN. VTV1 chỉ phát lại buổi lễ, ông Triết phát biểu, chứ không phải ông Mạnh. (Một bằng chứng thuyết phục về việc ông Mạnh đã bị lộ mặt quá rõ.) Ông Quận cho biết là ông đã vào Đông Hà. Ông mệt mỏi lắm, mọi chuyện vẫn rối tùm lum. Ông bảo trong tuần ông sẽ bàn giao tiền cho, phải cả nửa tháng mới bàn giao xong tiền. Hạn chế liên lạc với ông, vì có người đang theo dõi ông (ông Năm Lửa, đệ tử của ông cho ông biết). Ông bảo ông không biết bọn nào theo dõi ông, ông đang tìm hiểu. Ông nói, "chú sẽ đi nhậu rồi tìm cách giao chứng cứ cho Hùng trước, còn tiền thì giao sau, vì đang nằm trong các ngân hàng ở Hà Nội, Huế, Đà Nẵng, Sài Gòn." Ông bảo vợ tôi gọi điện cho ông Triết. (Mấy hôm liền vợ tôi không gọi điện, vì bực mình với ông này). Lại vẫn điệp khúc cũ ("cố gắng, chú ở trong cuộc chú biết"...; "Chú biết Hùng đang nghĩ gì về chú. Nhưng mà chú đã trả chức vụ lại rồi; bây giờ đang lo làm sao để đất nước khỏi rơi vào khủng hoảng.")
Vợ tiếp khách đoàn CA tỉnh Quảng Trị của ông Nguyễn Thanh Thắng. Có người trong bàn tiệc nói là "trong tuần này sẽ có biến."
22/12: Sáng đi gửi tin báo về cuộc trả lời phỏng vấn trên đài RFVN cho số địa chỉ mới. Thư phản hồi của mạng báo cho biết là các địa chỉ email của Bộ TT-TT (của Bộ trưởng Lê Doãn Hợp) đã chặn địa chỉ email của tôi.
23/12: Sáng, tiếp tục gửi thư tố cáo qua mạng đến khoảng 3.400 địa chỉ email trong và ngoài nước (lần thứ 20).
Chiều tối, vợ tôi đi tiếp khách của ông Ngô Văn Tiếu, ông tổ chức liên hoan để chuẩn bị ra HN. Họ nói ngoài kia đang rối tùm lum. Có người nói là ngoài HN đang rất ngột ngạt, thiếu ô xy để thở. Vợ tôi không liên lạc được với ông Quận. Ông tắt máy để ông Triết khỏi liên lạc. Ông Tiếu dặn vợ là "chú ra HN rồi có gì chú báo. Mình chỉ có thể thắng nó chứ không thể thua nó được."
24/12: Buổi sáng, vợ liên lạc được với ông Quận. Ông đã mở máy liên lạc. Ông Triết có gọi điện cho ông, dặn là "động viên vợ chồng nó." Ông Triết cho ông Quận biết ngoài HN đang rất rối, ông muốn ông Quận ra giúp ông. Nhưng ông Quận nói ông không ra HN nữa. Ông chán ông Triết lắm rồi.[2] Ông nói ngoài kia tình hình rối ren lắm. Ông bảo vợ đừng giục ông, để trước mắt ông sẽ đưa chứng cứ cho tôi trước. Ông có ý nói ông muốn "doạ" ông Triết về chuyện ông nắm chứng cứ trong tay.
Tối, vợ tôi gọi điện gặp ông Triết. Ông cho biết là nội tình chế độ đang “bi đát”.

25/12/2009:
10h sáng: Tôi bị Công an Thành phố Đông Hà bắt ở tiệm Internet. Hai người quàng tay, “Bắt quả tang...”. Rất đông cảnh sát. Họ tiến hành quay phim, chụp ảnh và niêm phong máy tính (case, monitor và cả chiếc USB của tôi đang gắn vào máy). Tôi rất bức xúc và công khai việc tôi đang làm là tố cáo ba ông kia. (Mặc dù sáng hôm đó tôi không tung THƯ TỐ CÁO lên mạng mà chỉ trả lời vài email và ghi nhật ký thôi.)
10h30, vợ tôi được tin ra gặp. Sau khi lập xong biên bản và tiến hành niêm phong máy tính, họ mới cho tôi gặp vợ (nhưng vẫn có người theo sát). Vợ nói là có người điện thoại về nhà cậu Tuấn (cạnh nhà bà ngoại vợ) báo tôi bị bắt. Ông Quận dặn qua vợ tôi là "có gí dao vào cổ cũng đừng khai gì cả", “sẽ nguy hiểm đến tính mạng mẹ con em”. Vợ tôi cho biết thêm là ông Triết tắt máy, không liên lạc được.
11h, họ “mời” tôi về trụ sở Công an Tp Đông Hà “làm việc”. Ăn cơm hộp với trung tá Nguyễn Khắc Thu, điều tra viên.
11h30, vợ đến gặp tôi. Chúng tôi khó nói chuyện vì sự có mặt của ông Thu. Vợ vào ngồi một bên tôi, vờ nhắn tin điện thoại rồi nghiêng máy cho tôi đọc “Ông Quận bảo Hùng cố gắng lên.”
12h30, trung tá Nguyễn Khắc Thu đưa lệnh tạm giữ 3 ngày, với tội danh “Tuyên truyền chống phá nhà nước”. Lệnh do trung tá Đường, Phó Trưởng CA Tp Đông Hà ký. Tôi phản đối, không nhận lệnh. Sau đó, họ dẫn tôi vào phòng tạm giữ.
14h, họ đưa tôi lên ô tô (cùng ông Đường, ông Thu và một tay cảnh sát viên cầm theo một cái còng) đến khách sạn Bưu điện (nơi tôi đã trú ngụ từ ngày 31/8 - 9/11/2009). Họ đã niêm phong phòng 105, nhưng thực ra đồ đạc bên trong đã bị xáo trộn và bày đặt lại. (Trước đó, khi tôi rời khỏi khách sạn này và chuyển sang khách sạn TONY theo yêu cầu của ông Triết, tôi không đem theo đồ đạc gì ngoài bộ quần áo mặc trên người. Tôi có để quên bức Thỉnh Nguyện Thư gửi Quốc Hội ở đó, và các nhân viên khách sạn lấy truyền tay nhau đọc và gửi cho Công an.) Kể cả bức Thỉnh Nguyện Thư của tôi cũng chỉ là bản photocopy lại bản in gốc của tôi. Cảnh sát có mặt rất đông. Họ cũng quay phim, chụp ảnh. Sau đó họ đưa tôi về lại Trạm Tạm giam của Công an Đông Hà.
26/12: Chiều vợ đến thăm tôi, nhưng không được vào gặp. Vợ tôi leo lên phòng vệ sinh trên gác hai của trụ sở CA Đông Hà, đối diện với phòng tạm giữ tôi, và ra dấu cho tôi biết là không có vấn đề gì cả, chỉ 3 ngày là thả ra thôi.
28/12: 10h, lính mở cửa phòng tạm giữ, bảo tôi dọn đồ đi. Tôi khấp khởi mừng thầm, nghĩ là mình được thả. Ai dè ra đến sân thì thấy một chiếc xe thùng của Công an đang đợi. Họ đưa tôi lên Trại Tạm giam của Công an Quảng Trị. Đại uý An ninh Võ Nam Cường trao cho tôi quyết định gia hạn lệnh tạm giữ thêm 3 ngày. Tội danh của tôi lúc này chuyển thành “Vu khống các đồng chí lãnh đạo Đảng và Nhà nước.” Tôi nghĩ là ngoài Hà Nội người ta đã dở trò hèn hạ đối với tôi. Tôi được dẫn vào buồng tạm giữ số 11, họ điều một phạm nhân (Nguyễn Thanh Trọng) từ buồng 1 đến chỉ trước đó ít phút.
14h, làm việc với Thượng tá Hoàng (Phó Thủ trưởng Cơ quan An ninh Điều tra tỉnh Quảng Trị) và Đại uý Võ Nam Cường. Ông Hoàng chỉ đạo điều tra và Cường là điều tra viên trực tiếp. Ông Hoàng nói qua nguyên tắc làm việc, sau đó giao cho Cường lấy lời khai của tôi. Qua thái độ, tôi biết là ông Hoàng thừa hiểu câu chuyện của tôi (ông chính là người mà tôi đã nhắc đến một số lần trong Nhật ký), còn tay Cường kia thì hoàn toàn không biết gì.
29/12: Sáng, làm việc với Cường. Chiều, người ta dẫn tôi ra trụ sở Công an tỉnh để mở niêm phong chiếc USB của tôi. Tài liệu in ra rất nhiều: THƯ TỐ CÁO, Thỉnh Nguyện Thư gửi Quốc Hội, bài “Từ chuyện ý thức của người tham gia giao thông đến thực trạng nhà nước pháp quyền XHCN ở Việt Nam hiện nay” và bài “Sự xuống cấp của đạo đức xã hội trong nền kinh tế thị trường và thủ phạm của nó”. Tôi cố tình không cho họ biết file nhật ký của mình, nhưng không ngờ tay kỹ thuật viên máy tính vẫn tình cờ mở ra và yêu cầu in ra, mặc dù tôi giải thích rằng đây chỉ là một “cốt truyện” thôi, không có gì cả.
30/12: Không làm việc. Tôi rất hồi hộp, vì nghĩ rằng nếu họ đọc nhật ký của tôi, họ sẽ phát hiện ra sự liên can không chỉ của 3 vị lãnh đạo Công an Quảng Trị (ông Ngô Văn Tiếu - Giám đốc, ông Ngô Quận - Phó GĐ và ông Nguyễn Thanh Thắng - Phó GĐ; chỉ trừ ông Lê Công Dung Phó GĐ phụ trách khối An ninh là không liên quan, mặc dù ông này cũng hoàn toàn ý thức được vụ việc, và cũng đã được nhắc tới ở phần trước của Nhật ký) mà còn cả ông Nguyễn Minh Triết, người đứng sau lưng chúng tôi.
31/12: Sáng, ra gặp Võ Nam Cường và nhận quyết định tạm giam 3 tháng. Tôi ghi vào biên bản là “Tôi phản đối quyết định này.”
Chiều, ra làm việc với Cường. Tôi quyết định khai ra ông Nguyễn Minh Triết, người đã đứng sau lưng chỉ đạo vợ chồng tôi, tất cả được thể hiện trong nhật ký của tôi (đã in ra và lưu trong hồ sơ vụ án). Tôi cũng nêu rõ là ông Triết chỉ liên lạc trực tiếp với vợ tôi chứ không liên lạc với tôi, tôi chưa từng gặp hay nói chuyện điện thoại với ông ta cả. (Kể cả ông Quận cũng vậy. Mỗi lần vợ tôi điện thoại gặp ông Triết, trước đó cố ấy phải gọi cho ông Quận rồi ông này cho số điện thoại mới của ông Triết vợ tôi mới gọi được, sau mỗi lần như thế ông Triết lại vứt sim cũ đi. Họ là những người vô cùng thận trọng.)  Tôi đã suy nghĩ rất, rất nhiều trước khi đi đến quyết định này.
6/1/2010: Đi lăn tay, chụp ảnh hồ sơ.
7/1: Chiều, ra làm việc với Cường. Tôi rất hồi hộp. Nhưng anh ta chỉ hỏi vu vơ, không hề đả động gì đến ông Triết hay nhật ký của tôi. Cuối buổi, tôi phản đối, lên án họ. Tôi không ký vào biên bản làm việc.
11/1: Chiều, ra làm việc với Cường. Cũng như hôm trước, tôi lên án họ mạnh mẽ. Tôi nói, “Lẽ ra tôi là người tố cáo, các anh phải bảo vệ tôi, bảo vệ chân lý, bảo vệ pháp luật, bảo vệ sự chính đáng; đằng này các anh lại chà đạp lên pháp luật, chà đạp lên đạo lý, các anh chưa điều tra gì mà đã bắt tôi. Lương tâm nghề nghiệp của các anh ở đâu, đạo lý làm người của các anh ở đâu?...” “Các anh chỉ mới căn cứ vào lời khai của vợ tôi mà đã kết luận là tôi vu khống, trong khi vợ tôi vừa phạm tội, vừa đang bị người ta đe doạ. Nhật ký của tôi đã chỉ rõ sự liên can của rất nhiều người, mà riêng lãnh đạo Công an Quảng Trị là ba người, một giám đốc và hai phó giám đốc. Liệu tầm các anh có đủ sức điều tra lãnh đạo của mình được không? Chưa nói gì tới các vị ở ngoài Hà Nội. Tôi đề nghị các anh dẹp ngay trò hề này đi, tôi thua các anh rồi, các anh muốn xử sao thì xử…” Tuy nhiên, hôm ấy anh ta không hỏi han gì, chỉ tỏ vẻ thiện chí, thông báo tình hình gia đình của tôi.
25/1: 7h sáng, quản giáo mở cửa dẫn tôi ra, bảo mang hết đồ đạc đi.. Ra cổng trại tạm giam thì tôi gặp vợ. Vợ tôi cùng đi với tôi vào Huế. Thì ra, người ta đưa tôi đi giám định tâm thần.
Gặp vợ, tôi mới biết được tình hình bên ngoài. Cơ sự bắt đầu từ bức Thỉnh Nguyện Thư mà tôi in ra rồi để quên lại tại khách sạn Bưu Điện khi chuyển sang khách sạn Tony (ngày 9/11/2009, theo đề nghị của ông Triết). Các nhân viên khách sạn chuyền tay nhau đọc rồi đem báo Công an. Chính vì thế, Cơ quan An ninh Điều tra thuộc Công an Quảng Trị đã  báo ra Bộ Công an và lập hồ sơ theo dõi tôi. Do trong lực lượng Công an có nhiều phe nhóm khác nhau, nên mặc dù phần lớn sỹ quan cao cấp đều biết đến vụ việc, đều muốn tham gia nhưng không phải ai cũng được tham gia vào (như tôi đã trình bày trong Nhật ký). Ông Triết mới chỉ lôi kéo được 3 (ông Ngô Văn Tiếu, Giám đốc; ông Ngô Quận, Phó GĐ; ông Nguyễn Thanh Thắng, Phó GĐ) trong số 4 lãnh đạo Công an Quảng Trị (còn một người nữa không tham gia vào là ông Lê Công Dung, Đại tá, PGĐ phụ trách khối An ninh; sau khi ông Tiếu được điều ra Hà Nội vào giữa tháng 12/2009, ông Dung đã lên thay). Ngày 5/8/2008, khi Công an Quảng Trị mời tôi lên làm việc, tiếp tôi là một vị trung tá cảnh sát tên Nguyên, quê ở Hưng Nguyên, Nghệ An, cùng một tay trung uý mà tôi không biết tên (tay này từng cùng một viên cảnh sát của Công an Đông Hà từng mấy lần theo anh cảnh sát khu vực tên là Lê Phước Giải đến nhà tôi để điều tra xem tôi có bị vấn đề ‘thần kinh’ gì hay không; sáng hôm đó tay trung uý này cùng tay cảnh sát Đông Hà kia đã đến tận nhà rồi chở tôi bằng xe máy lên Công an tỉnh làm việc). Cuối buổi làm việc, gần trưa, chính viên trung uý chở tôi về nhà. Gần thời gian tôi bị bắt, người ta không chỉ theo dõi vợ chồng tôi mà cả ông Quận cũng bị theo dõi. Sau khi tôi tung Thư Tố Cáo lên mạng lần thứ 20 và tình hình ở Hà Nội hết sức rối ren, chế độ tưởng chừng như sụp đổ đến nơi, nhóm sỹ quan an ninh kia của Bộ Công an đã chỉ đạo Ban Chuyên án thuộc Cơ quan An ninh Điều tra của Công an Quảng Trị, và, để đảm bảo bí mật, Ban Chuyên án đã chỉ đạo Công an Đông Hà theo dõi và bắt quả tang tôi tại tiệm Internet (với tội danh ban đầu là ‘tuyên truyền chống phá Nhà nước’), vì đó là cách duy nhất họ có thể bắt được tôi. Bởi nếu ra lệnh bắt khẩn cấp thì không được vì hai lẽ:
(i)            Tôi là người tố cáo, muốn bắt tôi thì phải điều tra thực hư rồi mới bắt được; về điều này thì Bộ Chính trị đã cho điều tra bí mật và kết quả đúng như những gì mà chúng tôi tố cáo;
(ii)          Nếu ra quyết định bắt khẩn cấp thì phải thông qua nhiều cấp mà cao nhất là Bộ Chính trị; BCT đã biết được thực hư vụ việc và tôi lại có ông Triết đứng sau lưng.
Theo tôi, nhóm sỹ quan an ninh cao cấp của Bộ Công an đứng sau vụ bắt giữ tôi không phải là không biết thực hư vụ việc, mà chính là họ muốn “làm” và quan trọng hơn là muốn “được” một cái gì đấy. Tôi không rõ là rồi họ có “được” cái gì không nhưng đất nước thì đã mất đi một vận hội vô cùng to lớn.
(Ngày 21/4/2008, tôi tung THƯ TỐ CÁO lên mạng lần đầu. Ngày 5/8/2008, Công an Quảng Trị đã mời tôi lên làm việc, tôi đã ký trực tiếp vào từng trang của THƯ TỐ CÁO; sau đó, cho đến ngày 23/12/2009, tôi còn tung thêm 19 lần nữa, một số báo mạng nước ngoài đã đăng THƯ TỐ CÁO của tôi; thậm chí tôi còn trả lời phỏng vấn trên đài phát thanh RFVN vào ngày 16/12/2009. Chưa kể, tôi còn có một số bài viết đăng trên các trang báo mạng tiếng Việt uy tín về học thuật ở nước ngoài.[3] Vì vậy, nếu tôi phạm tội thật sự thì không có lý do gì khiến Công an không dám ra lệnh bắt khẩn cấp tôi cả, mà phải rình mò để “bắt quả tang” và tiếp theo đó là 2 lệnh tạm giữ.)
Người ta (phía ông Triết và cả ông Mạnh, ông Dũng, ông Hải) đã đe doạ vợ tôi là nếu đồng ý với lời khai của tôi (vì trong toàn bộ câu chuyện vợ tôi mới là người trực tiếp dính líu), người ta sẽ bắt cả cô ấy, thậm chí họ sẵn sàng thủ tiêu cả hai vợ chồng tôi để bảo vệ chế độ “của họ”. Ngoài ra, vợ tôi cũng từng tham gia vào đường dây ma tuý của ông Hoàng Trung Hải và liên quan trực tiếp đến một vụ án mạng (như tôi đã kể chi tiết trong THƯ TỐ CÁO I), mà chứng cứ phạm tội đó hiện đang nằm trong tay của cả ông Triết lẫn ông Hải. Vợ tôi cho tôi biết là nhiều người nói với cô ấy rằng câu chuyện bây giờ ai cũng biết nhưng không ai dám làm gì cả. Ông Triết lúc này đã quay sang liên minh với ông Mạnh, ông Dũng và ông Hải, chống lại nhóm sỹ quan an ninh cao cấp ở Hà Nội đứng đằng sau vụ bắt giữ tôi và tìm  cách mua chuộc nhóm sỹ quan điều tra trực tiếp ở Quảng Trị. Chúng tôi hoàn toàn rơi vào thế yếu. Người ta cũng bày ra lối thoát cho chúng tôi là xem như tôi bị bệnh tâm thần (như khẳng định của mẹ tôi[4]), và vợ tôi bị ép buộc phải khai với Công an theo hướng đó (chúng tôi đang còn hai đứa con thơ dại 3 tuổi và 1 tuổi, đang phải ở nhờ vật vạ tại nhà bà ngoại vợ; tiền bạc của chúng tôi thì đang nằm trong tay ông Quận). Dù vậy, vợ tôi vẫn khẳng định với tôi là “có chết thì cùng chết”. Nghĩa là nếu tôi phải ra toà và bị tuyên án nặng, cô ấy sẵn sàng khai nhận hết trước toà (về tội ác của ông Mạnh, ông Dũng, ông Hải; về việc ông Triết đứng sau lưng chỉ đạo chúng tôi tố cáo; và về cả tội của cô ấy nữa).
Đấy chính là lý do mà người ta đưa tôi vào Huế để “giám định” tâm thần.
Vợ tôi cũng nhiều lần liên lạc được với anh Lý Trinh Châu của Đài Tiếng nói Việt Nam Tự Do, anh rất quan tâm, gửi lời hỏi han và động viên tôi[5]. Anh nói, nếu tôi phải ra toà thì anh sẽ gửi tiền về cho vợ tôi thuê luật sư.
Ông Quận có nói với vợ tôi là khi nào vụ việc này kết thúc ông sẽ trả tiền cho chúng tôi, vì “đó là tiền của các cháu.” Ông cũng cho vợ tôi biết là ông “hoàn toàn bất ngờ” trước việc tôi bị bắt. Thực ra, trước khi ông Ngô Văn Tiếu (Giám đốc Công an Quảng Trị) chuyển ra Hà Nội công tác, ông có bảo vợ tôi là “nếu chú đi rồi mà lính của chú có làm phiền gì thì bảo Hùng đừng sợ” (điều này vợ tôi có về nói lại với tôi). Sau đấy, ông lại dặn vợ tôi một lần nữa là “bảo Hùng đừng có ra tiệm Internet nữa có được không”, nhưng vợ tôi bảo là “chồng cháu mà ngồi ở nhà thì làm sao chịu nổi” và không thấy ông Tiếu nói gì thêm (điều này thì lúc đó vợ tôi quên không nói lại với tôi). Nghĩa là ông Tiếu vẫn biết người ta có thể gây phiền hà cho tôi, chứ không hề nghĩ là tôi sẽ bị bắt. Ông Quận thì lại càng không nghĩ tới điều đó. (Thời gian ấy tôi vẫn biết là Công an đang theo dõi tôi, nhưng tôi không hề e ngại gì cả, vì không nghĩ là mình sẽ bị bắt.)
Dự kiến, ngày thứ Sáu, 29/1, các bác sỹ sẽ hội chẩn về trường hợp của tôi.
28/1/2010: Buổi sáng, Công an đột ngột đến đưa tôi về lại Trại Tạm giam Công an Quảng Trị.[6]
1/2: Sáng vợ vào thăm nuôi. Cô ấy cho tôi biết là người ta đang thu xếp để ra Tết đưa tôi ra Viện Giám định Pháp y Tâm thần Trung ương để giám định và điều trị.
8/2 (thứ Hai): Buổi sáng ra làm việc với Võ Nam Cường. Cường hỏi tôi “sau khi gặp vợ anh có thay đổi lời khai không?” Tôi khẳng định là vẫn giữ nguyên lời khai. Anh ta lại hỏi thêm là “vợ anh có nói gì với anh nữa không? Vợ anh nói là không can thiệp vào chuyện của anh à?” Tôi nói, “vợ tôi khuyên tôi đừng tố cáo nữa, bởi nếu tố cáo thì người ta sẽ bắt cô ấy vì tội vu khống.” Cường động viên tôi, “Chuyện thì đã lỡ rồi…” Cuối buổi làm việc, tôi nói với Cường: “Tôi chấp nhận sự đối xử của các anh, coi như đấy là sự hi sinh của tôi. Tôi chỉ mong người ta sớm tìm ra giải pháp cho đất nước. Còn nếu có tiền, sau này tôi sẽ làm từ thiện. Đấy không phải là tiền của tôi.” (Tôi chắc trong người anh ta có máy ghi âm.) Lúc này, tôi đã sẵn sàng cho “vị thế” của một “bệnh nhân tâm thần”.
19/2: Vợ vào thăm nuôi. Cô ấy cho biết là tình hình ở Hà Nội vẫn đang “rối ren”.
2/3: Người ta đưa tôi ra Viện Giám định Pháp y Tâm thần Trung ương (Thường Tín, Hà Nội) để “giám định”.
6/3: Buổi chiều, một vị tiến sỹ, viện phó “giám định” tôi lần đầu. Vị này yêu cầu tôi thực hiện các phép toán, dịch các câu tiếng Việt sang tiếng Anh, hỏi han về chính trị, tình cảm… Có mặt cả trung tá Bường (Đội phó, Phòng Hỗ trợ Tư pháp, Công an Quảng Trị), và một cảnh sát viên tên là Nam, những người canh giữ tôi. Cuối buổi, vị viện phó buông một câu: “Thông minh, phản xạ nhanh!”
7/3: Vợ và con trai ra Hà Nội thăm tôi, ở lại hai ngày.
17/3: Vợ và con gái ra thăm tôi. Cô ấy cho biết là cuối năm 2010, Việt Nam sẽ có sự thay đổi (theo các nguồn tin đáng tin cậy).
28/3: Sau nhiều lần khôn khéo “gợi ý” song vẫn thấy tôi vẫn “cố tình” ngu ngơ không hiểu, ông Trưởng khoa Giám định (người thỉnh thoảng vẫn “bắt bệnh” tôi) nói huỵch toẹt luôn với tôi là “bảo người nhà ra gặp rồi ‘giám định’ cho.”[7] Tôi báo cho vợ tôi biết điều đó (nhờ điện thoại của một người đến “giám định” khác). Vợ tôi liền liên lạc với mấy người của ông Triết ở Quảng Trị. Họ bảo cô ấy đến lấy tiền để đưa ra HN cho ông bác sỹ trưởng khoa giám định kia. Vợ tôi gọi điện thoại trực tiếp với ông trưởng khoa, đặt thẳng vấn đề là sẽ chi cho ông ta 5 triệu VND. Ông ta vui vẻ đồng ý.[8]
1/4: Vợ tôi ra thăm tôi, ban đầu dự định sẽ gặp ông bác sỹ trưởng khoa giám định để đưa tiền. Tuy nhiên, hôm trước đó vợ tôi đã được người của ông Triết cho biết là dù muốn hay không tôi cũng sẽ được kết luận là bị “tâm thần hoang tưởng”. Người ta không muốn đưa tôi ra toà vì sợ báo chí đưa tin này nọ; vả lại chắc họ cũng biết tính tôi, làm sao tôi lại có thể “cúi đầu nhận tội” trước toà để được khoan hồng được.[9] Cuối cùng thì người ta cũng đã “nhất trí cao” về phương án dành cho tôi. Vì thế, người của ông Triết khuyên vợ tôi là đừng nên đưa tiền cho tay bác sỹ kia làm gì nữa (lúc này vợ tôi đã nhận tiền). Tôi bảo vợ là thôi đừng đưa tiền nữa, mà hãy dành số tiền (hiếm hoi) mà họ đưa cho ấy để nuôi con.
15/4: Buổi chiều, tôi được đưa đi “giám định” lần cuối. Hội đồng giám định gồm ba vị, một viện trưởng, một viện phó (khác vị trên kia) và vị trưởng khoa giám định. Ông viện trưởng dẫn dắt cuộc giám định và tôi biết chắc là ông này đã được “chỉ đạo”. Ông trưởng khoa giám định ghi biên bản và không hỏi gì.
17/4: Tôi được đưa về Trại Tạm giam Công an Quảng Trị. 
28/4: 8h30 ra làm việc với Võ Nam Cường. Anh ta trao cho tôi bản kết luận điều tra. Người ta kết luận là tôi bị “rối loạn hoang tưởng dai dẳng”. Tôi nói với Cường, “Tôi ở trong tay các anh, các anh bảo tôi bị gì mà chẳng được.” Cường nói là bây giờ nhiều người ngồi máy tính, chơi game nhiều rồi bị hoang tưởng … “mặc dù anh vẫn thông minh, vẫn có thể dịch sách được ngay” (!?)[10]
4/5/2010: Công an đưa tôi vào Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng để “điều trị bắt buộc”.
24/8/2010: Tôi được thả tự do.                        

Lê Anh Hùng


T.B.
Trong thời gian tôi bị bắt giam, tôi vẫn nhận được tin ở bên ngoài (qua vợ tôi) là cuối năm 2010, Việt Nam sẽ cải cách thể chế triệt để. Người ta cho tôi biết tin đó như là để “động viên, an ủi” tôi vậy.
Sau khi được trả tự do, tôi không tiếp tục tố cáo là vì nhiều lẽ. Thứ nhất, chúng tôi đã kiệt sức và không có bằng chứng gì trong tay cả. Thứ hai, người ta hứa là hết năm 2010 sẽ trả lại tiền cho chúng tôi (tôi không muốn nói đến số tiền mà ông Triết “hứa” cho chúng tôi, mà là số tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi đang bị ông Triết giữ). Dù đang gặp muôn vàn khó khăn, với bao đắng cay tủi nhục[11], nhưng chúng tôi cũng không còn giải pháp nào khả dĩ hơn. Ít nhất, đấy là tất cả hy vọng để chúng tôi bám víu vào.[12] Trước đây, khi có ông Triết và bao người khác nữa đứng sau lưng ủng hộ, mà chuyện lớn của đất nước cũng chẳng thành, còn chúng tôi thì lại rơi vào tình cảnh thê thảm như thế này. Bây giờ, một mình tôi liệu có thể làm được gì? Trong nước thì có ai dám lên tiếng đâu. Vợ tôi thì một nách 2 đứa con lít nhít và một đứa nữa sắp chào đời. Thứ ba, sau tất cả những gì đã xẩy ra, tôi vẫn nuôi hy vọng là ít nhiều người ta cũng sẽ phải cải cách thể chế. Đến ngày 25/8/2010, ông Nguyễn Phú Trọng đã phát đi thông điệp chính thức, “Đối với vấn đề sửa đổi hiến pháp, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng kết luận nên chuẩn bị hai phương án: một là nếu chuẩn bị kịp, các điều kiện chín muồi, có thể tiến hành thông qua ngay tại kỳ họp thứ 8; hai là nếu không chuẩn bị kịp thì Quốc hội sẽ họp thêm một kỳ họp ngắn vào tháng 12 để thảo luận và quyết định việc sửa đổi hiến pháp.” http://tuoitre.vn/chinh-tri-xa-hoi/397259/de-nghi-bao-cao-quoc-hoi-tinh-hinh-vinashin.html. Nhưng rồi mọi chuyện như quý vị đều đã thấy.
Tôi xin trân trọng gửi tặng cuốn Kinh tế học thể chế: Trật tự xã hội và chính sách công (mà tôi mới hoàn thiện xong) cho các nhà lãnh đạo, các nhà lập pháp, các nhà hoạch định chính sách và các nhà quản lý của Việt Nam. Hy vọng rằng cuốn sách sẽ sớm được xuất bản với đầy đủ hình hài của nó ngay trên đất nước vẫn tự hào với nền văn hiến bốn ngàn năm của chúng ta.
Nhật ký này cùng với nội dung chi tiết của THƯ TỐ CÁO I[13] dài hơn 100 trang kèm theo là toàn bộ SỰ THẬT về câu chuyện của vợ chồng tôi.
Sau tất cả những gì đã xẩy ra và đã không xẩy ra, tôi xin nhường lại quyền phán xét và hành động cho quý vị./.

Hà Tĩnh, 3/2011
Lê Anh Hùng






[1] Thực ra trong thâm tâm, tôi không hề có ý định như thế. Thứ nhất, tôi ở trong cuộc chơi với ông Triết và tôi phải tôn trọng điều đó. Thứ hai, nếu tôi cứ tố cáo cho đến lúc chế độ sụp đổ thì Trung Quốc sẽ nhân cơ hội đánh chiếm Trường Sa ngay. Thứ ba, ông Triết cũng là người có khả năng nhất để đem lại một sự chuyển tiếp hoà bình cho đất nước.
[2] Trước đấy, ông Quận còn cho biết là ngoài lần ông Triết bỏ lỡ cơ hội vào gặp vợ chồng tôi ngày 13/11/2009 (ông bỏ sang Singapore sớm để dự Hội nghị APEC và giao cho ông Nguyễn Phú Trọng và ông Trương Tấn Sang vào Đông Hà để gặp vợ chồng tôi nhưng hai ông này không hiểu sao lại chưa muốn gặp tôi mà có ý muốn chờ ông Triết về), sau đấy còn có ít nhất một cơ hội nữa mà nếu ông Triết nghe theo lời khuyên của ông Quận thì đại sự đã thành. Chính ông Triết cũng thừa nhận với ông Quận điều đó. Nếu họ vào gặp tôi, chắc chắn không nhiều thì ít họ sẽ đưa cho chúng tôi một số tiền để chúng tôi thoát khỏi cảnh khó khăn (bởi tuy đang đóng chung màn kịch với ông Triết nhưng việc vợ chồng tôi rơi vào hoàn cảnh khó khăn là thực tế, do tiền bạc của chúng tôi đang bị ông Quận giữ hết, còn ông Triết muốn thế là để người ta khỏi nghi ngờ ông đứng sau lưng chúng tôi và để ông lấy cớ gây sức ép lên Bộ Chính trị - rằng nếu chúng tôi còn gặp khó khăn thì tôi còn tiếp tục tung thư tố cáo lên mạng, nhưng trước khi quyết định giải pháp cho chúng tôi, ông đòi Bộ Chính trị phải dàn xếp xong nhân sự nội bộ đã, với vị trí số 1 thuộc về ông) và tôi không còn lý do gì để tiếp tục tố cáo, vì việc họ xử lý nội bộ vụ việc và thay đổi chế độ một cách êm thấm cũng là mong muốn của tôi. Hơn nữa, để có tư thế tố cáo “hiên ngang” như vậy tôi còn nhờ sự hậu thuẫn to lớn của ông Triết mà không có chứng cứ gì trong tay cả, nên tôi không thể đòi hỏi nhiều hơn. Việc tôi liên tục gửi thư tố cáo qua mạng một phần là để gây sức ép buộc Bộ Chính trị phải sớm xử lý vụ việc (theo đúng ý đồ của ông Triết), một phần là tôi cũng muốn tranh thủ sự hậu thuẫn của ông Triết để tạo dư luận thuận lợi cho công cuộc cải tổ mà ai cũng nhìn nhận là không thể tránh khỏi. Không ngờ đến khi Bộ Chính trị quyết định dàn xếp xong nhân sự nội bộ, với chức vụ cao nhất của ông Mạnh được trao cho ông Triết, ông Phú Trọng giữ vị trí thứ hai và ông Sang thay thế vị trí của ông Dũng, thì câu chuyện đã lan rộng và vượt ra ngoài tầm kiểm soát của Bộ Chính trị. Lúc này, tuy không còn đấu đá nhau nữa nhưng Bộ Chính trị lại không thống nhất được phương án đối với tôi; họ sợ là nếu tôi có tiền, tôi sẽ ra nước ngoài tố cáo tiếp. Họ không nghĩ là ngoài những lý do như đã nêu trên, tôi cũng ý thức được rằng việc tiếp tục tố cáo để cho chế độ sụp đổ hoàn toàn sẽ tạo cơ hội lớn cho Trung Quốc đánh chiếm Trường Sa. Nói chung, vì những toan tính ích kỷ của từng người nên các thành viên trong Bộ Chính trị rất hiếm khi tìm được tiếng nói chung về phương án đối với tôi. Ông Quận còn cho vợ tôi biết là thời gian tôi tá túc tại khách sạn Bưu điện, nhiều người trong Bộ Chính trị từng vài lần đề xuất tạm trao cho chúng tôi khoảng 1 tỷ VNĐ để chúng tôi đỡ khó khăn trước mắt nhưng chính ông Triết đã gạt đi.
[4] Trước đấy, khi Công an đến nhà mẹ tôi ở Hà Nội để điều tra về tôi (có rất nhiều nhóm, họ đến hàng chục lần chứ không ít), mẹ tôi đều khẳng định là tôi bị bệnh tâm thần hoang tưởng. Đây cũng chính là cái cớ để Bộ Chính trị phớt lờ những yêu cầu đòi điều  tra và “xử lý” tôi. Vì thế, khi tôi có các bài viết đăng trên các trang mạng tiếng Việt uy tín ở nước ngoài, những người có trách nhiệm đâm ra “khó ăn khó nói” và họ đều nhắn nhủ tôi là đừng viết những bài như thế nữa để khỏi “ảnh hưởng đến đất nước”. Thực ra, những bài viết như của tôi thì thiếu gì trên mạng.
[5] Anh Châu có gửi cho vợ tôi 500USD. Về sau, Công an phát hiện được việc vợ tôi liên lạc với đài RFVN. Chính trung tá Nguyễn Khắc Thu và đại uý Võ Nam Cường đã doạ đưa vợ tôi ra trụ sở Công an Phường 5 (Đông Hà) làm việc, doạ sẽ bắt cô ấy nếu không chấm dứt việc liêc lạc.
[6] Sau này vợ tôi cho biết là vì các bác sỹ ở đấy dự định sẽ kết luận là tôi không bị gì cả. Một ông bác sỹ đã ghé vào tai vợ tôi hỏi nhỏ là “sao chồng em bình thường thế mà lại đưa vào đây?”
[7] Lúc này, tôi đã xác định là mình chẳng nên “cương” làm gì nữa. Đằng nào thì người ta cũng thay đổi chế độ, và mình phải để đường lùi cho những người trong cuộc, coi như đây là sự hi sinh của mình vì đại cuộc vậy. Chính vì thế, nhiều lúc tôi cũng cố chui vào cái vỏ bọc "tâm thần", mà đôi khi càng cố chui vào thì càng lòi cái đuôi ra. Thực ra, các bác sỹ họ rất tinh tường, khó có thể qua mắt họ được, ở Huế cũng vậy mà ở Hà Nội cũng thế.
[8] Tôi không muốn nêu tên vị bác sỹ trưởng khoa ấy ở đây. Tôi hoàn toàn thông cảm với ông. Xã hội này từ trên xuống dưới đều thế cả, thậm chí càng lên cao càng thối nát. Dù sao, nếu có điều gì phiền luỵ, mong ông hãy thứ lỗi cho tôi.
[9] Ông Triết thậm chí còn “thăm dò” thái độ của tôi (qua vợ tôi) về phương án theo đó tôi sẽ ra toà rồi nói linh tinh trước toà để được nhận một bản án nhẹ nhàng. Tuy nhiên, tôi không nói gì với vợ cả.
[10] Nói chung, trong quá trình làm việc với tôi, Cường là ngưòi điềm đạm. Ban đầu anh ta không hề ý thức được điều gì, song dần dà tôi biết chắc anh ta cũng nhận ra vấn đề. Dĩ nhiên anh ta phải che dấu điều đó và tôi biết chắc là anh ta phải đánh đu giữa hai làn đạn.
[11] Sau khi được thả ra (24/8/2010) rồi dịch xong cuốn Kinh tế học thể chế: Trật tự xã hội và chính sách công và đứng trước thái độ lấp lửng của NXB Tri thức (đơn vị ký hợp đồng dịch cuốn sách với tôi), đến đầu tháng 12/2010, tôi buộc phải đi làm cho người anh trai của mẹ tôi (ông bác tôi chỉ là chủ một doanh nghiệp tư nhân nhỏ ở Hà Tĩnh - một người với “lý lịch” như tôi thì còn biết xin việc ở đâu bây giờ?). Những người trong gia đình tôi vẫn nghĩ tôi bị hoang tưởng, và tôi phải nuốt nhục vào trong để tạm có việc làm, có tiền nuôi vợ con trong giai đoạn khốn khó này. Đâm lao thì phải theo lao, quay đầu lại chẳng thấy bến bờ đâu, tôi chỉ còn lựa chọn duy nhất là nhẫn nhục chờ cho đến khi họ thực hiện lời hứa của mình. Vợ tôi dù đang bụng mang dạ chửa (sau khi vợ tôi vào thăm tôi trong Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng đầu tháng 8/2010 [mặc dù trước đó cô ấy đã đặt vòng tránh thai]), vẫn phải đi tiếp rượu kiếm tiền nuôi con. Bác sỹ bảo không thể phá vì sợ nguy hiểm đến sức khoẻ của vợ tôi, vốn đã hai lần sinh mổ; bác sỹ cho biết là khoảng 7-8 tháng sẽ phải mổ trước, nếu không sẽ vỡ tử cung.
[12] Nếu họ trả lại tiền cho chúng tôi, tôi sẽ không tố cáo nữa. Thứ nhất, chúng tôi không có bằng chứng gì trong tay cả. Thứ hai, những người mà tôi muốn tố cáo ít nhiều đều có quan hệ với chúng tôi, đặc biệt là vợ tôi. Một khi họ đã “chạy lại” rồi thì tôi không nên “cố” làm gì nữa. Thứ ba, việc chúng tôi tố cáo chắc chắn sẽ gây phiền luỵ tới nhiều người; họ là những nhân chứng, những mắt xích của câu chuyện, mà nói chung họ đều từng ít nhiều giúp đỡ vợ chồng tôi.
Dù vậy, nếu họ không chịu trả tiền cho chúng tôi, tôi nhất quyết sẽ tung thư lên mạng tố cáo tiếp, bất chấp mọi hậu quả xẩy ra. Bởi chắc chắn với tình cảnh của mình, với cả khả năng lẫn tinh thần của tôi hiện nay, tôi không thể nào tiếp tục chịu đựng được nữa, tôi không còn đủ sức để chạy theo những lời hứa hươu hứa vượn của họ. Với một kẻ không một tấc sắt trong tay như tôi, tôi cần phải làm sao để người ta chỉ có thể tự trách mình chứ không thể oán trách tôi được; tôi không hề muốn ăn thua đủ với người khác để đạt được cho bản thân mình một cái gì đấy, điều ấy hoàn toàn xa lạ với bản chất của tôi. Cho dù không tồn tại cái gọi lại là “pháp quyền xã hội chủ nghĩa” tôi vẫn luôn tin vào pháp luật tối thượng của ông Trời; hơn ai hết, những người trong cuộc hẳn đều ý thức được điều đó. Lần này, khi không còn đường lùi nữa và để “đoái công chuộc tội”, lấy lại danh dự  cho tôi, vợ tôi đã hoàn toàn đồng tâm nhất trí với tôi; cô ấy sẽ dũng cảm đối mặt với sự thật, đối mặt với bạo quyền. (Vợ tôi đã ký sẵn và Thư Tố Cáo I và Thư Tố Cáo II.) Tôi mong ông Triết, ông Mạnh, ông Dũng, ông Hải cùng những người liên quan khác hãy hiểu rằng chúng tôi đã đi đến tận cùng của sức chịu đựng và sự kiên nhẫn, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Thời gian gần đây, các địa chỉ email của tôi bị theo dõi rất chặt (tôi biết được điều này bởi việc liên lạc bằng email của tôi trong công việc thường xuyên bị trục trặc; những người liên lạc qua email với tôi hết sức ngạc nhiên vì không hiểu rõ nguyên nhân), vì thế lần này chắc chắn tôi sẽ gặp nhiều khó khăn khi gửi bức thư tố cáo đến hàng hoạt địa chỉ email trong và ngoài nước. Do vậy, tôi khẩn thiết đề nghị quý vị hãy phổ biến bức thư này để buộc nhà chức trách phải công khai xử lý vụ việc. Với cái cớ là bức thư tố cáo gây ra nhiều hoang mang trong dư luận, quý vị có đầy đủ lý do chính đáng để gửi bức thư này đến những người có trách nhiệm cũng như những người khác để yêu cầu có câu trả lời rõ ràng từ phía nhà chức trách. Thiết nghĩ, đấy cũng chính là trách nhiệm của quý vị trước vận mệnh dân tộc.
[13] Có một số tình tiết tôi trình bày trong THƯ TỐ CÁO I nhưng lại không ghi trong Nhật ký.

(tiếp theo)

Aucun commentaire: