.... Anh em cải tạo nghe tiếng nổ lớn thì nỗi kinh hoàng, sợ hải thôi thúc liều lĩnh theo bản năng sinh tồn tự vệ và thấy không ai ngăn cản nên ùa nhau chạy tràn xuống suối vòng qua lô cốt, lần nầy quyết liệt hơn mọi người thừa cơ hội trời giúp nên trở thành cuộc vượt thoát trại tù không ai ngăn cấm. Tôi cũng như mọi người tìm đường vượt thoát nhưng tôi không thể bỏ lại Đ/Úy Ngự chạy đi một mình, nên khom mình xuống cỏng bạn chạy theo. Vừa khòm mình xuống cỏng bạn thì làn sóng người phía sau tràn tới dẫm dạp trên người tôi và tôi té xuống nhưng vẫn lấy thân che chở bạn. Trước khi ngất đi bên tai tôi vẫn nghe tiếng súng nổ, tiếng người la hét…và tôi cố gục trên người bạn tôi để che chở cho anh khỏi bị dẫm đạp…!!!Từng loạt súng AK 47 của vệ binh cộng sản núp trong các hóc đá bờ suối bắn vào những cải tạo thoát tù vượt trại một cách dã man khát máu của bọn cầm thú mất tính người. Tiếng la hét và và thây người ngã gục chồng kín lên nhau và máu đả nhuộn thắm rào tù…chảy xuống dòng suối vương vãi xác tù thành một dòng đỏ tang thương trên màu cờ dân tộc!!! Tiếng kêu rên thảm thiết dậy đất trời làm át hẳn tiếng đạn nổ trong tù…Máu đã loang đỏ cả dòng suối mà hằng ngày tôi xách nước sinh hoạt cho đồng tù! và bắt nhừng con cá con cài thiện bửa ăn, cũng bị bọn vệ binh giành lấy, lý do là cá của “ Nhân Dân”các anh không có quyền bắt để ăn!?
Khi tôi mở mắt tỉnh dậy thấy ê- ẫm và đau nhức cả mình mẩy và bên tai tôi vẫn còn tiếng la hét hải hùng không phải trong mơ mà là một thực tế của hiện thực trần gian. Một bàn tay rờ nhẹ vào trán tôi tôi thấy như được xoa dịu cơn đau và sẳng sang tha thứ những ai là kẻ thù trong quá khứ làm tôi đau đớn tũi hờn!!! Nhưng Không!? Tiếng la hét đau đớn vẫn quanh đây. Và tôi biết được đây là bệnh xá Trung Đoàn nơi tôi đang cải tạo. Một giọng nói thân thiện quen tai lúc lảnh cơm tù ban sáng, xin thêm miếng “Cơm cháy” còn động đáy nồi cho heo ăn, bác sĩ Bình{Đại Úy/BS/Tổng Thống Phủ riêng cho Ông Thiệu} và các bác sĩ khác nổi tiếng Saigon chuyên khoa gây mê mổ xẻ-Phẩu thuật- thuộc trại cải tạo, đều được triệu tập lên trung đoàn để phụ tá cho các Y-Tá Bác Sĩ Giải phóng bộ dội mổ, gấp mãnh đạn cho bệnh nhân bị nổ kho đạn. Bác sị Bình khuyên tôi nằm yên dể chăm sóc và theo dõi những ca phẩu thuật khác đang diễn ra trong tiếng la hét rân trời trước mặt tôi…
Ôi một cảnh tượng khủng khiếp kinh hoàng, quả là” Địa Ngục Trần Gian”Người ta cưa chân, cưa tay các tù nhân cải tạo bị thương vô tội vạ bằng những cái cưa sắt tự chế của tù cải tạo làm ra trong sinh hoạt trại: để đóng rương-hòm, lượt là, kẹp tóc cho Cán bộ trung đoàn làm quà kỹ niệm gởi về Bắc. Y-Sĩ Bộ Đội dùng cưa, dao, kéo mất vệ sinh này, không cần thuốc tê, không cần gây mê,Không cầm máu, không thuốc chống nhiễm trùng. Tất cả đều không, trong điều kiện thiếu thốn thuốc men. Các Bác Sĩ Sàigon chế độ cũ từ chối những ca phẩu thuật thiếu khoa học kỹ thuật và vô nhân đạo nầy và yêu cầu nên chuyển bênh nhân về bệnh viện trung ương sài gòn cấp cứu vì nơi đây thiếu phương tiện y khoa phẩu thuật cấp cứu. Cán Bộ Quảng Giáo Trung Đoàn liền lên lớp dạy các bác sĩ “Ngụy”tinh thần phục vụ y-khoa tho quan niệm Cách Mạng phải chuyên chính với kẻ thù ”Ngụy Quân, Ngụy Quyền” mà các anh sắp sữa học tới đây giữa hai bênh nhân bị thương trên mặt trận thì người y sĩ cùa ta-bộ đội- phải dành thuốc cứu người mình trước đã, còn kẻ thù tính sau nếu đủ thuốc chưa cho họ!??? Trường hợp này cũng không ngoại lệ. Các xe chuyển các bộ đội và thuốc men về bệnh viện trung ương hết rồi phòng khi cứu cấp dọc đường và trung ương thiếu thuốc nên không có gì ở đây, các anh tự cứu lấy…Ở đây chì có muối pha nước rửa vết thương và thuốc xuyên tâm liên uống chống nhiễm trùng mà thôi. Chúng tôi biết nói gì hơn trong hoàn cảnh khốn cùng này của người Cải Tạo và cảm thấy rằng tinh thần y khoa của Tổ nghành y Hyporat bị xúc phạm và chà đạp của Cộng Sản!???
Tôi trở về trại theo các bác sỉ cải tạo vì thấy không giúp ích gì được cho bệnh nhân theo chức năng và lương tâm nghề nghiệp và về để mai tang đồng đội. Từ cổng trại nhìn vào, tôi thấy hai hàng quan tài chật kín lối đi trong hội trường, được ghép vội vàng bằng những tấm váng sạp giương của các anh đang mằm. Đâu đây còn tiếng khua động của búa đinh để tiếp tục đóng thêm quan tài cho người vừa mới chết trong ánh lửa bập bùng như ma trơi dưới ánh trăng mờ nhạt lặng lẽ soi bong đêm hắt hiu buồn…!
Khi tôi mở mắt tỉnh dậy thấy ê- ẫm và đau nhức cả mình mẩy và bên tai tôi vẫn còn tiếng la hét hải hùng không phải trong mơ mà là một thực tế của hiện thực trần gian. Một bàn tay rờ nhẹ vào trán tôi tôi thấy như được xoa dịu cơn đau và sẳng sang tha thứ những ai là kẻ thù trong quá khứ làm tôi đau đớn tũi hờn!!! Nhưng Không!? Tiếng la hét đau đớn vẫn quanh đây. Và tôi biết được đây là bệnh xá Trung Đoàn nơi tôi đang cải tạo. Một giọng nói thân thiện quen tai lúc lảnh cơm tù ban sáng, xin thêm miếng “Cơm cháy” còn động đáy nồi cho heo ăn, bác sĩ Bình{Đại Úy/BS/Tổng Thống Phủ riêng cho Ông Thiệu} và các bác sĩ khác nổi tiếng Saigon chuyên khoa gây mê mổ xẻ-Phẩu thuật- thuộc trại cải tạo, đều được triệu tập lên trung đoàn để phụ tá cho các Y-Tá Bác Sĩ Giải phóng bộ dội mổ, gấp mãnh đạn cho bệnh nhân bị nổ kho đạn. Bác sị Bình khuyên tôi nằm yên dể chăm sóc và theo dõi những ca phẩu thuật khác đang diễn ra trong tiếng la hét rân trời trước mặt tôi…
Ôi một cảnh tượng khủng khiếp kinh hoàng, quả là” Địa Ngục Trần Gian”Người ta cưa chân, cưa tay các tù nhân cải tạo bị thương vô tội vạ bằng những cái cưa sắt tự chế của tù cải tạo làm ra trong sinh hoạt trại: để đóng rương-hòm, lượt là, kẹp tóc cho Cán bộ trung đoàn làm quà kỹ niệm gởi về Bắc. Y-Sĩ Bộ Đội dùng cưa, dao, kéo mất vệ sinh này, không cần thuốc tê, không cần gây mê,Không cầm máu, không thuốc chống nhiễm trùng. Tất cả đều không, trong điều kiện thiếu thốn thuốc men. Các Bác Sĩ Sàigon chế độ cũ từ chối những ca phẩu thuật thiếu khoa học kỹ thuật và vô nhân đạo nầy và yêu cầu nên chuyển bênh nhân về bệnh viện trung ương sài gòn cấp cứu vì nơi đây thiếu phương tiện y khoa phẩu thuật cấp cứu. Cán Bộ Quảng Giáo Trung Đoàn liền lên lớp dạy các bác sĩ “Ngụy”tinh thần phục vụ y-khoa tho quan niệm Cách Mạng phải chuyên chính với kẻ thù ”Ngụy Quân, Ngụy Quyền” mà các anh sắp sữa học tới đây giữa hai bênh nhân bị thương trên mặt trận thì người y sĩ cùa ta-bộ đội- phải dành thuốc cứu người mình trước đã, còn kẻ thù tính sau nếu đủ thuốc chưa cho họ!??? Trường hợp này cũng không ngoại lệ. Các xe chuyển các bộ đội và thuốc men về bệnh viện trung ương hết rồi phòng khi cứu cấp dọc đường và trung ương thiếu thuốc nên không có gì ở đây, các anh tự cứu lấy…Ở đây chì có muối pha nước rửa vết thương và thuốc xuyên tâm liên uống chống nhiễm trùng mà thôi. Chúng tôi biết nói gì hơn trong hoàn cảnh khốn cùng này của người Cải Tạo và cảm thấy rằng tinh thần y khoa của Tổ nghành y Hyporat bị xúc phạm và chà đạp của Cộng Sản!???
Tôi trở về trại theo các bác sỉ cải tạo vì thấy không giúp ích gì được cho bệnh nhân theo chức năng và lương tâm nghề nghiệp và về để mai tang đồng đội. Từ cổng trại nhìn vào, tôi thấy hai hàng quan tài chật kín lối đi trong hội trường, được ghép vội vàng bằng những tấm váng sạp giương của các anh đang mằm. Đâu đây còn tiếng khua động của búa đinh để tiếp tục đóng thêm quan tài cho người vừa mới chết trong ánh lửa bập bùng như ma trơi dưới ánh trăng mờ nhạt lặng lẽ soi bong đêm hắt hiu buồn…!
Về tới chỗ ở thấy ông già Đại-Úy Ngự có đó tự bao giờ. Ông thấy lại tôi mà cười ra nước mắt lưng tròng cám ơn tôi đã giúp ông sống sót lúc hiễm nguy và giúp tôi nằm xuống nghĩ ngơi. Ông cho tôi biết trên Trung Đoàn sai vệ binh xuống báo cáo các trại hòm ngoài tỉnh Long Khánh đã hết hòm cạn kiệt hút hàng nên lấy váng sạp của anh em đóng cho họ cái hòm gọi là tình chiến hữu có nhau.
ẢO-ẢNH TRONG MƠ!!!
Nằm nghe các bạn sống sót kể nhau, khi theo chân Bộ Đội ra chợ Long Khánh mua hòm [quan tài], thấy dân chúng ùn túa ra đường lộ lớn và chuẩn bị khăn gói di tản ra khỏi vùng nổ kho đạn Long Khánh và nói rằng vụ nổ lớn quá và khéo dài từ 10g30 sáng đến tận đêm khuya nên Tù Cải Tạo chết hết rồi. Tin nầy đồn đến tận Saigon…Câu chuyện đến đây tôi thấy trong người mệt mõi mê thiếp và chìm dần vào ảo ảnh cơn mê…các bác sĩ kinh nghiệm nghề nghiệp cho đây là hiện tượng bệnh nhân sắp chết. Riêng về kinh nghiệm chiến trường khi một chiến hữu của mình bị thương nặng sắp chết, họ thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng thoải mái. Họ bình tâm biết mình sắp giải thoát nên họ xóa được ranh giới hận thù và trong ánh mắt họ là tinh thương bao la muốn găp lại người thân thương!và tôi đã đạt được đến trạng thái tâm linh nầy. Trong ảo ảnh mê mờ, thấy tôi trơ lại thành phố Sài gòn thân yêu. Thấy mọi người đổ xô ra đường phố vây vẩy tay, miệng hét to “Giải Phóng nữa rồi bà con Ơi!”hoan hô VNCH….Cứ mỗi lần nghe tiếng nổ lớn từ phía kho đạn Long Khánh làm rung chuyển cả thành phố. Dân chúng bàn tán và khấu nhau rằng: Do vệ tinh Mỹ chiếu tia “Laide”đốt kho đạn cứu Saigon, nhưng tất cả không nhìn thấy tôi và họ đi xuyên qua người mà họ không hay biết tôi sợ họ đụng phải tôi nép sát vào tường và tôi đã lọt xuyên qua tường, đứng trước lớp học sinh đang học và cũng là nơi trước đây 2 năm bị bắt nhổ cỏ, vệ sinh tạp dịch cho chính quyền cách mạng phường khóm trước khi trình diện cải tạo. Và tôi đi ngang một quán cơm, nghe mùi cơm thơm phức, rất thèm và xin ăn nhưng ngươi ta làm ngơ không biết,tức minh tôi hét lón:”Tôi từ Long Khánh về đây. Đói bụng quá, xin cho tôi ăn cơm… đói quá!” mọi người vẫn không nghe tôi nói không trả lời, cũng không hay biết có tôi đứng trước mặt họ và tôi đã đọc được ý nghĩ của họ không thích Công Sản và lầm bầm vái trời “Đạn Nổ cho chết thằng VC”
Quá buồn lòng…tôi quyết định trở về nhà, thì lập tức tôi có mặt tại nhà khu gia binh Quân Tiếp vụ Tô Hiến Thành cũng còn mái tole siêu vẹo bị đạn rớt lung mái nhà chưa kịp sửa trước khi đi cải tạo. Thấy nhà cừa đống khoen cài, thấy vợ tôi đang ngồi khóc với đứa con gái lên ba đang vô tư nghịch chén BoBo{Cao lương} luộc nấu thay cơm tối trước khi đi ngủ. Nghe tiếng vợ tôi bảo con qua ý nghỉ:”Mẹ có đến chùa Từ Nghiêm ở đường Bà Hạt để tìm xác ba con cải tạo tù Long Khanh bị nổ đạn sang nay!? Ở trong xóm khu gia binh của mình, ai có chồng Sĩ Quan Cải Tạo trại Long Khánh hãy đi nhận xác chồng theo thông báo phường khóm quản lý khu gia binh”. Tôi nghe rõ và gỏ cửa vào nhà. Vợ tôi vẫn không hay, không biết tôi lên tiếng nói đề vợ tôi vui mừng vì tôi chưa chết và đang ở đây, nhưng vợ tôi vẫn lặng thinh và buồn bả thở than như tôi không hề có mặt bao giờ. Nắm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ tôi như nắm vào khoảng hư không trống rổng…buồn tình tôi đến bên cạnh con tôi bế nó lên như bế hư không, không nắm bắt được hình hài của nó và nó vẫn vô tư nghịch những hạt bobo thay cơm của hai mẹ con nó. Tôi cảm thấy bơ vơ trống trải như ngày nào 30-4-1975. Mọi người đều vô tình ngoảnh mặt làm ngơ chạy theo chiến thắng kẻ thù…nay vợ con quên lãng không nhận ra mình. Đời người bạc bẻo thế đó!.Tôi buồn và bỏ nhà ra đi nhưng quên mở cữa nhưng nó vẫn xuyên qua bên ngoài mà không động chạm dến cánh cữa. Tôi không thèm để ý đến điều ngạc nhiên lý thú đó!!! Tôi vừa ra khỏi cửa bắt gặp lại bà mẹ vợ tôi từ trong cánh cửa không mở hiện ra tôi không ngạc nhiên lắm vì trong thơ gởi vào trại tù vợ tôi có báo tin là mẹ chết rôi! Bà nhìn tôi thương hại trong ánh mắt chở che không nói lấy một lời nào, nhưng tôi đọc được ý nghĩ tư tưởng của mẹ bảo tôi mau quay về trại Cải tạo kẻo muộn còn ở đây có mẹ lo!. Chúng tôi liên lạc cho nhau bằng ý nghĩ tư tưởng không bằng lời…và tôi thui thủi trở lại trại tù.
Thấy tôi tỉnh lại và ngoại ngậy tay chân ông đại úy già mừng rỡ kêu lên và báo bác sĩ hay! Còn tôi tỉnh lại cãm thấy cơn đau lập tức kéo đến hành hạ thân xác tôi của một người vừa trải qua một giấc mơ giữa thực và ảo giữa sống và chết!? hay là nhưng trải nghiệm bên kia cửa tử, thế giới ngươi chết??? Như vậy chết và sống đâu có gì cách biệt và khác nhau!? ranh giới giửa sống và chết chỉ được phân định cách biệt nhau giử hận thù và tình thương giửa chiến tranh và hòa bình. Nó tạo nên một trạng thái của một dòng sống liên tục bất tận của nhân sinh vũ trụ. Tôi cố nhắm mắt một chút để ôn lại mọi diễn tiến xảy ra và một phần nào hiểu rõ tình hình cho hiện tại bấy giờ.
ẢO-ẢNH TRONG MƠ!!!
Nằm nghe các bạn sống sót kể nhau, khi theo chân Bộ Đội ra chợ Long Khánh mua hòm [quan tài], thấy dân chúng ùn túa ra đường lộ lớn và chuẩn bị khăn gói di tản ra khỏi vùng nổ kho đạn Long Khánh và nói rằng vụ nổ lớn quá và khéo dài từ 10g30 sáng đến tận đêm khuya nên Tù Cải Tạo chết hết rồi. Tin nầy đồn đến tận Saigon…Câu chuyện đến đây tôi thấy trong người mệt mõi mê thiếp và chìm dần vào ảo ảnh cơn mê…các bác sĩ kinh nghiệm nghề nghiệp cho đây là hiện tượng bệnh nhân sắp chết. Riêng về kinh nghiệm chiến trường khi một chiến hữu của mình bị thương nặng sắp chết, họ thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng thoải mái. Họ bình tâm biết mình sắp giải thoát nên họ xóa được ranh giới hận thù và trong ánh mắt họ là tinh thương bao la muốn găp lại người thân thương!và tôi đã đạt được đến trạng thái tâm linh nầy. Trong ảo ảnh mê mờ, thấy tôi trơ lại thành phố Sài gòn thân yêu. Thấy mọi người đổ xô ra đường phố vây vẩy tay, miệng hét to “Giải Phóng nữa rồi bà con Ơi!”hoan hô VNCH….Cứ mỗi lần nghe tiếng nổ lớn từ phía kho đạn Long Khánh làm rung chuyển cả thành phố. Dân chúng bàn tán và khấu nhau rằng: Do vệ tinh Mỹ chiếu tia “Laide”đốt kho đạn cứu Saigon, nhưng tất cả không nhìn thấy tôi và họ đi xuyên qua người mà họ không hay biết tôi sợ họ đụng phải tôi nép sát vào tường và tôi đã lọt xuyên qua tường, đứng trước lớp học sinh đang học và cũng là nơi trước đây 2 năm bị bắt nhổ cỏ, vệ sinh tạp dịch cho chính quyền cách mạng phường khóm trước khi trình diện cải tạo. Và tôi đi ngang một quán cơm, nghe mùi cơm thơm phức, rất thèm và xin ăn nhưng ngươi ta làm ngơ không biết,tức minh tôi hét lón:”Tôi từ Long Khánh về đây. Đói bụng quá, xin cho tôi ăn cơm… đói quá!” mọi người vẫn không nghe tôi nói không trả lời, cũng không hay biết có tôi đứng trước mặt họ và tôi đã đọc được ý nghĩ của họ không thích Công Sản và lầm bầm vái trời “Đạn Nổ cho chết thằng VC”
Quá buồn lòng…tôi quyết định trở về nhà, thì lập tức tôi có mặt tại nhà khu gia binh Quân Tiếp vụ Tô Hiến Thành cũng còn mái tole siêu vẹo bị đạn rớt lung mái nhà chưa kịp sửa trước khi đi cải tạo. Thấy nhà cừa đống khoen cài, thấy vợ tôi đang ngồi khóc với đứa con gái lên ba đang vô tư nghịch chén BoBo{Cao lương} luộc nấu thay cơm tối trước khi đi ngủ. Nghe tiếng vợ tôi bảo con qua ý nghỉ:”Mẹ có đến chùa Từ Nghiêm ở đường Bà Hạt để tìm xác ba con cải tạo tù Long Khanh bị nổ đạn sang nay!? Ở trong xóm khu gia binh của mình, ai có chồng Sĩ Quan Cải Tạo trại Long Khánh hãy đi nhận xác chồng theo thông báo phường khóm quản lý khu gia binh”. Tôi nghe rõ và gỏ cửa vào nhà. Vợ tôi vẫn không hay, không biết tôi lên tiếng nói đề vợ tôi vui mừng vì tôi chưa chết và đang ở đây, nhưng vợ tôi vẫn lặng thinh và buồn bả thở than như tôi không hề có mặt bao giờ. Nắm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ tôi như nắm vào khoảng hư không trống rổng…buồn tình tôi đến bên cạnh con tôi bế nó lên như bế hư không, không nắm bắt được hình hài của nó và nó vẫn vô tư nghịch những hạt bobo thay cơm của hai mẹ con nó. Tôi cảm thấy bơ vơ trống trải như ngày nào 30-4-1975. Mọi người đều vô tình ngoảnh mặt làm ngơ chạy theo chiến thắng kẻ thù…nay vợ con quên lãng không nhận ra mình. Đời người bạc bẻo thế đó!.Tôi buồn và bỏ nhà ra đi nhưng quên mở cữa nhưng nó vẫn xuyên qua bên ngoài mà không động chạm dến cánh cữa. Tôi không thèm để ý đến điều ngạc nhiên lý thú đó!!! Tôi vừa ra khỏi cửa bắt gặp lại bà mẹ vợ tôi từ trong cánh cửa không mở hiện ra tôi không ngạc nhiên lắm vì trong thơ gởi vào trại tù vợ tôi có báo tin là mẹ chết rôi! Bà nhìn tôi thương hại trong ánh mắt chở che không nói lấy một lời nào, nhưng tôi đọc được ý nghĩ tư tưởng của mẹ bảo tôi mau quay về trại Cải tạo kẻo muộn còn ở đây có mẹ lo!. Chúng tôi liên lạc cho nhau bằng ý nghĩ tư tưởng không bằng lời…và tôi thui thủi trở lại trại tù.
Thấy tôi tỉnh lại và ngoại ngậy tay chân ông đại úy già mừng rỡ kêu lên và báo bác sĩ hay! Còn tôi tỉnh lại cãm thấy cơn đau lập tức kéo đến hành hạ thân xác tôi của một người vừa trải qua một giấc mơ giữa thực và ảo giữa sống và chết!? hay là nhưng trải nghiệm bên kia cửa tử, thế giới ngươi chết??? Như vậy chết và sống đâu có gì cách biệt và khác nhau!? ranh giới giửa sống và chết chỉ được phân định cách biệt nhau giử hận thù và tình thương giửa chiến tranh và hòa bình. Nó tạo nên một trạng thái của một dòng sống liên tục bất tận của nhân sinh vũ trụ. Tôi cố nhắm mắt một chút để ôn lại mọi diễn tiến xảy ra và một phần nào hiểu rõ tình hình cho hiện tại bấy giờ.
THỰC TẠI LÀ ĐÂY!
Dưới ánh trăng mờ thê thảm nguyên cả hội trường cải tạo rộng lớn đầy kín những cổ quan tài và những hàng nến cháy lung linh bập bùng theo từng cơn gió thoảng trong ánh trăng nhạt nhòa sương đêm! Có mấy ai rạng danh anh hùng mà cầm được nước mắt để khóc cho người nằm xuống vì quê hương tổ quốc.
“Hồn tử sĩ gió… ù ù thổi,
Ánh trăng khuya doi dỏi soi
Nào ai mạc mặc nào ai gọi hồn”-Nguyễn Du
Ánh trăng khuya doi dỏi soi
Nào ai mạc mặc nào ai gọi hồn”-Nguyễn Du
Diễn tiến tình hình…
Trung Đoàn CS sai cử người đại diện xuống để lập biên bản kiểm kê số người thương vong và lấy danh sách họ tên người chết để báo cáo về thân nhân gia đình có người đi học cải tạo. Thông báo cho trại biết ngoài tỉnh Long Khánh và vùng phụ cận các trại hòm {quan tài} hết hàng cung cấp cho chúng ta và “Thế cho nên phải tự khắc phục nấy!?” phải tập trung anh nào bị bệnh lên Trung Đoàn chữa trị.
Phía Cải Tạo chúng tôi phải chuyển những ngươi bị thương và xin cho một số Bác Sĩ Cải Tạo đi theo giúp bệnh nhân…
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire