· Những cuộc thảm sát dã man quân miền Nam: Một vấn đề đặt ra cho lương tâm và chính nghĩa giả trá của cuộc xăm lăng từ miền Bắc.
Dưới ảnh hưởng của tuyên truyền và bưng bít do đảng CSVN và Hồ Chí Minh chủ trương trong quá trình cưỡng chiếm miền Nam, những đoàn quân rời miền Bắc, “xẻ dọc Trường Sơn” vô Nam “cứu nước” chỉ có trong đầu những hình ảnh to tướng của quân thù là quân Mỹ, bóng dáng người lính VNCH chỉ là những cái gì bàng bạc, không quan trọng. Thế nhưng khi đụng với thực tế, họ nhận ra là chính những lực lượng quân sự bảo vệ miền Nam gây tổn thất chính cho họ là người miền Nam, là Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Do được dạy căm thù, huấn luyện căm thù, khi dùng biển người và nội gián chiếm được một đơn vị VNCH, họ thẳng tay tàn sát bất cứ ai trong căn cứ, kể cả đàn bà, con nít… Và các sĩ quan, hạ sĩ quan, họ ít khi bắt làm tù binh, họ dùng mã tấu chém bay đầu, chém nát thân thể binh sĩ và những sĩ quan miền Nam. Hành động dã man này chính là chủ trương và bản chất của người cộng sản Việt Nam của thế hệ Hồ Chí Minh. Công ước quốc tế Geneve về tù binh chỉ là mảnh giấy lộn đối với cộng sản, dù trước khi vô Nam, họ có học sơ qua. Các hàng binh cộng sản hồi chánh QLVNCH cho biết như vậy.
Tháng 7 năm 1973, vị trí một đơn vị QLVNCH cấp Tiểu đoàn của Sư đoàn 9 BB/VNCH đóng quân trên vùng trên lãnh thổ tiểu khu Chương Thiện ( TĐ3/Trung đoàn 53/SD 9BB) đã bị cộng quân tấn công tràn ngập đơn vị, nguyên nhân do nội tuyến. Địch đánh hai mặt, từ bên trong và từ bên ngoài. Bộ chỉ huy Tiểu Đoàn bị vỡ, và thay vì cộng quân bắt đi các sĩ quan VNCH, họ thẳng tay tàn sát bằng mã tấu, từ vị Tiểu Đoàn Trưởng trở xuống đều bị chém đứt đầu, trong đó có sĩ quan thám báo tiểu đoàn Vũ Đình D… xuất thân khóa 9/72 Thủ Đức, Đệ Ngũ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương…
Cuộc tàn sát dã man này của cộng sản cho thấy mức độ mất nhân tính của một đạo quân do Hồ Chí Minh và tập đoàn đảng Cộng Sản Việt Nam dựng nên để làm phương tiện cho chủ nghĩa cộng sản quốc tế. Yếu tố con người và dân tộc dường như không có trong chiêu bài đi giải phóng. Điều này hoàn toàn khác với những gì người lính miền Nam đối xử với tù binh Việt cộng.
( Xin đọc phần phụ lục bài viết “Ở cuối hai con đường”, một chuyện có thật của tác giả Phạm Tín An Ninh.)
Các sĩ quan VNCH sống sót đều bị chặt đầu trong cơn say máu của Bắc quân cho thấy cái gọi là “giải phóng”, lòng nhân đồng loại, công ước quốc tế Geneve về tù binh… chỉ là thứ cỏ rác đối với đảng cộng sản Việt Nam, tác giả xin viết để nhấn mạnh một lần nữa.
Đặng Thùy Trâm và các thế hệ thanh niên miền Bắc bị lùa vô Nam trong cuộc chiến tương tàn không tim óc này làm sao biết được cái tâm ác độc của ông Hồ và đảng CSVN. Lịch sử dần dần sẽ mở ra những cánh cửa để người Việt Nam “sau cơn mê loạn lịch sử” sẽ thấy Hồ Chí Minh và đảng CSVN không yêu thương gì miền Nam, họ cũng chẳng yêu thương gì những cán bộ cộng sản miền Nam… mà chỉ yêu thương giấc mơ thống trị cả nước dưới lá cờ đỏ mà thôi. Cái chết của phó thủ tướng VC Phạm Hùng hiện còn đang là một nghi vấn cho câu hỏi phải chăng Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam muốn khống chế và tàn diệt những người cộng sản gốc miền Nam để dọn đường hay lót đường cho sự cai trị của tập đoàn cộng sản gốc Bắc sau khi gồm thu cả nước dưới mầu cờ đỏ, và điều này đang hiện thực tại Việt Nam, tại miền Nam hiện nay!
Chưa hết, xin độc giả đọc những dòng sau đây:
Bác sĩ Vincent d'Athis Mons, người Việt 100%, có quốc tịch Pháp, thuộc đoàn "bác sĩ không biên giới" trong Phái Bộ Y Tế do nước Pháp gởi sang Việt Nam, nên ý kiến rất là tự do và trung thực. Không cần biết đầu óc ông ta nghĩ như thế nào trước đó, khi tất cả phái bộ của ông được khoản đãi linh đình ở Paris ngày 13/4/1975 trước khi rời nước Pháp để sang Việt Nam, do Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam tổ chức, Mặt Trận đã khuyên ông không nên bắt liên lạc với Sài Gòn và hãy tạm nằm ở Vũng Tàu chờ "quân giải phóng".
Phái bộ nghe theo lời MTGPMN, không vào Sài Gòn mà ra nằm chờ ở Vũng Tàu, thuốc men và dụng cụ y khoa được tạm gởi vào một bệnh viện dân sự của VNCH. Có vài cuộc pháo kích vào thị xã, và người ta mang lại khoản 80 người bị thương vừa thường dân vừa lính nhảy Dù. Họ săn sóc cho những người nầy. Đến lượt những người man rợ đến, có lẽ chưa có chỉ thị của cấp trên, nên họ ra lệnh ngưng tất cả mọi công tác và ý định chữa trị cho những người bị thương nói trên. Rồi một toán khác lại đến, những người nầy có vẻ hiểu biết hơn, nhưng ra lệnh buộc tất cả phải rời khỏi bệnh viện nầy, vì họ đang cần dùng. Vì các "bác sĩ không biên giới" không biết phải đưa những người bị thương mà họ đang chữa trị đi đâu, nên họ từ chối lệnh nầy. Tức thì một người chỉ huy toán "giải phóng quân" nói với Bác Sĩ Vincent rằng: "Đây rồi chúng tôi đã có cách." Nói xong ông ta rút súng ngắn ra, kê vào đầu một người bị thương cạnh đó, và bóp cò. Bác sĩ Vincent phản đối. Người ta lôi ông ra chỗ khác... và rồi ông nghe nhiều tiếng súng lục nổ.... đến lúc súng hết nổ thì bệnh viện đã trống, sẵn sàng cho "giải phóng quân" sử dụng!
Đó là một trong những nhân chứng và chứng cớ hiếm hoi của những cuộc hành quyết nhanh gọn. Và người ta phải rất ngạc nhiên lắm mới thấy được sự đứng đắn của những kẻ xăm lăng man rợ nầy. Một người trong phái bộ "bác sĩ không biên giới" phải thốt lên: "Thật là giống y như bọn phát xít Đức hồi năm 1940!" (Trích chương 8/ La mort du Vietnam/ Đại tướng Vanuxem/ Trang 106 -107) / Bản dịch Việt ngữ “Việt Nam Cộng Hòa bị bức tử” do Cựu Đại tá Dương Hiếu Nghĩa chuyển ngữ/Nhà xuất bản Đại Nam phát hành)
Xin đọc: : ht*p://www.tinparis.net/thamluan/0703_ChanhsachVC_VanHa.html
Và chương “Còn tệ hơn là tắm máu” ở phần phụ lục.
Ngoài ra, không kể những trại tù chết người giam giữ quân cán chính, nhất là hàng trăm ngàn sĩ quan miền Nam trong những trại tù mệnh danh dưới mỹ từ cải tạo mà hậu quả là hàng chục ngàn người bị chết vì thiếu ăn, vì tai nạn, vì bệnh tật, vì bị hành quyết khi trốn trại, người viết không thể không nêu ra những trường hợp điển hình mà sau khi “cướp xong chính quyền”, cộng sản đã tàn sát trả thù vô số sĩ quan miền Nam thuộc QLVNCH. Theo tiến sĩ Lewis Sorley viết trong tác phẩm “The remembrance of Vietnam” thì sau ngày 30/4/1975, cộng sản Việt Nam đã trả thù và giết hàng chục ngàn quân cán chính miền Nam Việt Nam trong đó gồm cả sĩ quan các cấp có trong danh sách trả thù của cộng sản. Tính cuồng sát của thời đại Stalin ở Nga được tái diễn trở lại tại miền Nam Việt Nam dưới bàn tay máu của đoàn quân xăm lăng của họ Hồ.
- Giữa tháng Tư 1975, khi tiến quân vô Phan Thiết bằng quốc lộ 1, một đoàn convoi Bắc quân có chiến xa dẫn đầu, khi gần tời trường bắn Lương Sơn đã bị một đơn vị nhỏ Địa Phương Quân VNCH phục kích bất ngờ bằng M72 gây tổn thất khá nặng nề, hai T54 bị cháy cùng một số Molotova và một số thương vong không rõ. Đơn vị Địa Phương Quân này, ngay lập tức băng rừng mật khu Lê Hồng Phong để về Mũi Né an toàn.
Sau đó, cộng sản đã gom một số đàn ông, thanh niên thuộc đồng bào Nùng và người Kinh ở Xóm Ruộng gần trường bắn Lương Sơn đem ra xử tử hàng loạt.
- Cũng gần giống trường hợp trên, gần cuối tháng 4/1975, tức sáng ngày 20/4/1975, Sư đoàn 18BB và các đơn vị tăng phái bất ngờ được lệnh rút khỏi Long Khánh. Khi các sư đoàn quân cộng sản ào ạt tiến vào thị xã Xuân Lộc, cánh quân tràn qua địa phận xã Tân Lập vị thiệt hại vì vướng những giây mình Claymore do quân VNCH để lại, Bắc quân say máu gom khoảng 500 đàn ông, thanh niên trong xẽ ra xếp hàng bắt nằm dài trên lộ gần chợ Tân Lập và hành quyết hàng loạt, sau đó Bắc quân dùng xe ủi đất trong rừng cao su đài một hố lớn chôn hàng trăm xác đồng bào chung một chỗ.
Tội ác này diễn ra giữa ban ngày, máu đồng bào vô tội chảy như suối hai bên lộ. Sài Gòn sụp đổ 10 ngày sau đó, không có một bức hình, một tin tức nào ghi nhận cuộc thảm sát dã man này.
- Thiếu tá Nguyễn Văn Dư, tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 3 Trung đoàn 43 Sư đoàn 18 BB, một trong những đơn vị gây thiệt hại nặng nề cho Bắc quân tại mặt trận Long Khánh, sau khi đơn vị tan hàng ngày 30/4 với lệnh đầu hàng của Dương Văn Minh, đã mặc áo quân thường dân về với gia đnh ông ở Vũng Tầu. Ông có trình diện VC tại địa phương nhưng mấy hôm sau, VC cũng đến nhà bắt ông đi biệt tích. Vợ ông tìm chồng nhưng các cơ quan cộng sản nói không biết và bảo với vợ ông là cứ coi như ông đã chết. Gia đình đành làm bàn thờ thờ ông.
Về sau, một cựu quân nhân bị bắt ở tù cùng một lượt với ông cho gia đình ông biết là VC đã hành quyết ông một cách dã man bằng cách đập ông vỡ sọ. (Chúng tôi có dữ kiện, tin tức về cuộc thảm sát này.)
- Đại úy Nguyễn Văn Trò thuộc tiểu khu Bình Thuận, một trong những sĩ quan xuất sắc nhiều lần gây tổn thất cho cộng sản trong những cuộc phục kích và đụng trận. Anh bị cộng sản treo giá tử hình. Khi cộng sản tiến vô Phan Thiết, anh thoát vào Sài Gòn. Sài Gòn mất, hàng ngày anh nghe radio và TV tin tức cộng sản công bố chính sách “hòa giải, hòa hợp, 10 điều 7 điểm” do tướng VC Trần Văn Trà công bố. Anh nhớ vợ con, anh mềm lòng, anh lên xe đò mò về Phan Thiết, buổi chiều ăn cơm với gia đình chờ sáng mai trình diện, tối quân quản Phan Thiết đưa xe jeep lại nhà bắt anh đi biệt tích. Vài ngày sau, xác anh được tìm thấy trên một dòng suối cạn ở Phú Bình, khoàng 5 cây số phía Tây Bắc Phan Thiết. Anh bị cộng sản đập vỡ sọ…
- Tại xã Lương Sơn, Huyện Hòa Đa, tỉnh Bình Thuận, ông xã Dược là một nhân vật đặc biệt giỏi về cả hoạt động tình báo, quân sự và hành chánh, đã từng làm điên đầu cộng sản trong vùng. Lương Sơn dựa lưng mật khu Lê Hồng Phong nên áp lực quân sự của cộng sản gần như thường trực đè nặng lên xã này.
Khi cộng sản chiếm xong Bình Thuận, ông xã Dược trốn vô miền Nam. Khi cơ sở hành chánh cộng sản thiết lập xong, họ truy lùng ông xã Dược, và một người cán bộ cộng sản từng mang ơn cứu tử của ông khi ông tha cho anh ta trong một trận phục kích khi xưa, đã qua gia đình thuyết dụ ông về trình diện. Ông tin lời họ và trở về. Ông đã trở về với cái chết oan nghiệt:
Quân cộng sản như thế, đảng cộng sản như thế… Liệu chế độ tàn ác đó, cái đảng phi nhân đầy thú tính đó có đáng để Đặng Thùy Trâm và thế hệ của Trâm tôn thờ và hy sinh hay không? Chế độ tàn độc này đã thống trị Việt Nam nay đã 32 năm, kể từ 1975, và người ta hy vọng gì ở tương lai Việt Nam với những con người cộng sản vẫn còn hãnh diện với tội ác của mình?!