mardi 25 octobre 2011

CUỘC CHIẾN TRANH, HỒ CHÍ MINH ĐÁNH DÂN TỘC – P25


...
Tấm biển chỉ đường của trí tuệ
Câu chuyện công an giả làm dân chửi nhà thơ Bùi Minh Quốc trên đây được trích từ Thư ngỏ gửi cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt, của Hà Sĩ Phu tức là phó Tiến sĩ Nguyễn Xuân Tụ viết ngày 10-12-2005 và đăng ở Thư Nhà số 28, tháng 11&tháng 12 năm 2005. Với bút danh Hà Sĩ Phu, Nguyễn Xuân Tụ đã viết nhiều bài bình luận rất nổi tiếng phê phán chủ nghĩa Mác-Lê và chế độ độc tài đảng trị ở Việt Nam như Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ (1988), Đôi điều suy nghĩ của một công dân (1993), Chia tay ý thức hệ (1995)... Vì những bài viết đó, Hà Sĩ Phu đã bị Đảng trù dập bằng đủ các cách: tổ chức đụng xe để giựt xách tay, bị kết tội ăn cắp tài liệu bí mật của Nhà Nước, bị giam 8 tháng không xét xử, và sau cùng bị ở tù 2 năm tại nhà tức là bị quản chế hành chánh theo NĐ 31/CP do ông Võ Văn Kiệt ban hành.
Nhân đọc bài Qua Đà Lạt, thêm nhớ Trạng Quỳnh của tác giả H.N.D. (Nguyệt san Tin Nhà số 29 tháng Tám 1997), người viết xin đáp ứng bằng câu chuyện Tấm biển chỉ đường của Đảng sau đây.
Kiểm điểm các cách hành xử theo luật rừng của Đảng đối với Nguyễn Xuân Tụ, một công dân trí thức ưu tư về tiền đồ của Dân tộc và muốn đóng góp ý kiến để xây dựng Đất nước, Nguyễn Xuân Tụ còn bị một đòn đánh trả của Đảng hết sức ấu trĩ, trình độ lớp một lớp hai trường làng, theo lối Mày chửi tao thì tao chửi ông chửi cha mầy, hoặc theo lối Hàng tôm nguýt hàng cá. Vì ông đã viết bài Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ, vì Đảng không chấp nhận Tấm biển chỉ đường của trí tuệ đó, cho nên Đảng đã làm một tấm biển chỉ đường khác để trả đủa. Tấm biển chỉ đường của đảng chữ màu đỏ trên nền trắng được đặt ở ngay cổng vào khu chúng cư của Hà Sĩ Phu ở Đà Lạt. Bạn bè của nhà phó Tiến sĩ Hà Sĩ Phu Nguyễn Xuân Tụ đến thăm ông đều được Đảng chỉ đúng nhà của ông bằng những dòng chữ đỏ màu máu như sau: Cảnh giác phát hiện và cương quyết đấu tranh vạch mặt phần tử chống phá công cuộc xây dựng và phát triển Đất nước
Lời bàn: Đối chiếu hai tấm biển chỉ đường trên đây, hiển nhiên THIỆN ÁC đôi đàng tương phân rõ rệt. Dân tộc biết ngay bên THIỆN là người mang hoài bão xây dựng và phát triển Đất nước, người muốn đưa Đất nước đi lên theo sự hướng dẫn của trí tuệ. Còn phần tử ÁC, vì túi tham không đáy cố bám vào chức vị, nên đã chống phá công cuộc xây dựng và phát triển Đất nước. Và chúng càng CÙNG HUNG CỰC ÁC vì đã huy động trọn cả bạo lực của công an để đàn áp Dân tộc và trọn cả truyền thông của báo và đài để xuyên tạc những thành tâm thiện chí của những người yêu nước.
Đảng Cộng sản Việt Nam giữ đúng truyền thống độc quyền yêu nước và độc quyền quản trị Đất nước theo cách riêng của mình. Ngày xưa, vì độc quyền yêu nước dối trá nên đang tâm sát hại biết bao nhiêu người yêu nước chân thật. Ngày nay, vì độc quyền quản trị Đất nước nên đã sinh ra biết bao nhiêu là giòi bọ đục khoét ngân quỹ và tài nguyên của Đất nước. Vì cai trị bằng công an, vì dùng công an để bảo vệ chế độ, nên công an lộng hành tự cho mình như vua chúa ngày xưa toàn quyền sinh sát trong tay.
Tên công an số một của Hồ Chí Minh
Hãy xem thủ đoạn và miệng lưỡi của tên Công an số một của Hồ Chí Minh, tức là Bộ trưởng Công an Trần Quốc Hoàn. Trong đời làm bộ trưởng công an dài 27 năm, từ 1953 đến 1980, Trần Quốc Hoàn là tay được Hồ Chí Minh đào tạo và tín nhiệm, nên hắn được Bác giao nhiệm vụ thủ tiêu cô Nông Thị Xuân. Nhưng trước đó, Bác giao cho hắn nhiệm vụ lo việc ăn ở cho cô và việc chuyên chở cô vào Phủ Chủ tịch mỗi khi Bác có nhu cầu. Cô gái người Nùng xinh đẹp và bất hạnh tên Xuân có diễm phúc được Bác Hồ yêu đương trong tình nghĩa gối chăn và sanh cho Bác một đứa con trai mà Bác đặt tên là Nguyễn Tất Trung. Nhưng vì ngây thơ non dại nên cô Xuân mới xin Bác nhìn nhận mình là vợ chính thức. Hồ Chí Minh lếu láo bảo cô Xuân rằng: “Cô xin như vậy là hợp tình hợp lý, nhưng phải được Bộ Chính trị đồng ý, nhất là mấy ông Trường Chinh, Lê Đức Thọ, Hoàng Quốc Việt đồng ý mới được, nên phải chờ một thời gian nữa”. Cô Xuân tin lời Bác nên chờ một thời gian nữa. Cô chờ không lâu, chờ cho đến khi bị Trần Quốc Hoàn hiếp dâm, đập đầu cô chết, rồi quăng xác ra đường cho xe cán.
Người Việt Nam ai cũng có biết qua truyện Kiều, không nhiều thì ít. Người biết nhiều có khi thuộc lòng cả truyện gồm mấy ngàn câu. Ai biết ít thì cũng biết nhân vật SỞ KHANH trong truyện là người đáng nguyền rủa vì đã lường gạt cô Kiều. Do đó, cái tên sở khanh đã trở thành danh từ thông dụng để gọi bọn đàn ông lưu manh chuyên lường gạt các thiếu nữ ngây thơ trong trắng. Trong truyện Kiều, nhân vật Sở Khanh chỉ tuân theo mưu kế của Tú bà dụ dỗ nàng Kiều đi theo mình xây tổ uyên ương để rồi lọt vào bẫy của Tú bà. Vì thế, Thúy Kiều bị Tú bà bắt lại và bị ép làm gái mãi dâm. Tội của Sở Khanh với nàng Kiều chỉ là vậy. Còn tội của Hồ Chí Minh đối với cô Xuân thì thế nào, xin để cho quý bạn trẻ thẩm xét. Nhưng vì Bác là Cha già Dân tộc mà để Bác mang tiếng là sở khanh thì coi không được. Vậy quý bạn cố làm sao cho Bác khỏi mang tiếng sở khanh thì cứ làm! Bởi lẽ nếu để Bác mang tiếng là sở khanh, thì
Bác còn tàn nhẫn và đáng nguyền rủa hơn Sở Khanh trong truyện Kiều gấp trăm gấp nghìn lần!
Chuyện án mạng của cô Xuân được Nguyễn Minh Cần tường thuật thật đầy đủ trong quyển Công lý đòi hỏi. Đây chỉ xin trích lời ăn tiếng nói của Trần Quốc Hoàn khi hắn hiếp dâm cô. Chuyện kể: Hoàn bước nhè nhẹ lên gác, nhếch mép cười một cách xỏ lá, rồi ôm ghì lấy cô Xuân và hôn cô. Cô Xuân xô Hoàn ra và nói: “Không được hỗn ! Tôi là vợ ông Chủ tịch nước. Trần Quốc Hoàn cười một cách nhạo báng và nói: “Tôi biết bà to lắm, nhưng bà phải biết sinh mệnh bà nằm trong tay tôi. Rồi hắn lại nói tiếp, đoạn này vô cùng quan trọng, xin Dân tộc Việt Nam lắng nghe cho rõ lời nói của Trần Quốc Hoàn, tên Bộ trưởng Công an đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Trước khi hắn hiếp dâm cô Xuân, hắn nói: Sinh mệnh tất cả Dân tộc Việt Nam, kể cả bố mẹ anh chị nhà bà cũng nằm trong tay tôi. Tôi muốn bắt bỏ tù, thủ tiêu đứa nào, tùy ý. Và tôi nói cho bà biết : ông cụ già nhà bà cũng không ngoài tay vói của tôi.
Lời phát biểu của Trần Quốc Hoàn trước khi hiếp dâm cô Xuân rất đáng được các sử gia tương lai đào sâu và nghiên cứu. Còn “phong cách” tên bộ trưởng công an thỏa mãn thú tánh và diễn tiến cuộc hiếp dâm dã man thế nào, xin các bạn tìm đọc thêm trong quyển Công lý đòi hỏi của tác giả Nguyễn Minh Cần.