CUỘC CHIẾN TRANH, HỒ CHÍ MINH ĐÁNH DÂN TỘC – P27
...
Bài viết của Dương Thu Hương
Trong bài viết của Dương Thu Hương với tựa đề khá táo bạo Là để ỉa vào mặt kẻ cầm quyền, nhà văn nữ nói tới một số vụ làm ăn của các Bự giòi. Con thì ăn cắp một nửa số xi-măng đổ lòng hồ Thủy điện Hòa Bình khiến mỗi năm một lần phải mời chuyên viên Hà Lan sang hàn vết nứt, mỗi lần tốn kém hàng trăm triệu USD và các ngân hàng bị huy động chạy nháo nhác như cứu hỏa. Con thì mua tàu bãi rác của Hải quân Nga thải đi sơn quét lại mang về lúc diễn tập sự việc mới đổ bể. Con thì mua tên lửa Nga đã tịt ngòi mang về bắn không nổ, mang tàu trục vớt không được phải thuê dân chài mò lên. Con thì rút ngân quỹ quốc gia cho vợ trổ tài xây sân bay trên đảo tốn hàng tỷ USD, ngày khánh thành cả sân bay, máy bay và phi công bị sập chìm xuống biển vô tăm tích, báo chí không được phép đưa tin ; đương nhiên Quốc hội cũng không được báo cáo v.v. và v.v…
Trở lại bài viết Là để ỉa vào mặt kẻ cầm quyền, Dương Thu Hương cho biết vào khoảng thời gian đó (năm 2005), ở Hà Nội có lưu truyền bản photocopie trên đó đăng thứ tự 50 con Giòi hạng một, những con Giòi chủ ngân khoản nhà băng khắp thế giới, nhiều nhất là Mỹ và Thụy Sĩ, mức tiền gởi thấp nhất trên 600 triệu USD. Bà viết rằng không đủ giấy và thời gian để liệt kê hết 50 con Giòi cấp 1, làm sao có thể đủ kiên nhẫn kể những con Giòi cấp 2 và cấp 3, cho nên bà viết tiếp:
“Tôi chỉ biết rằng sự tàn nhẫn khốc liệt đang hoành hành trên xứ sở này nơi đám công tử đỏ đánh canh bạc cả trăm nghìn USD, cưỡi máy bay đi chơi gái Hồng Kông như người ta xuống đường đổ rác, trong khi con cái nông dân thất học vì không tiền mua vở, bao nhiêu người chết bệnh vì không tiền chữa, thậm chí có người bị trâu đâm lòi ruột bệnh viện cũng không cứu cấp vì... không đủ tiền nhập viện...”
Câu chuyện hai tấm biển
Trong niềm đau khổ cùng cực của Dân tộc, chúng ta, cả Dân tộc, xin đồng thuận với Bùi Tín trong lời kêu gọi: “Chúng ta, toàn dân ta, mọi người thật lòng yêu nước thương dân phải cùng kêu lên: đảng quyền kiểu Stalin và Mao 61 năm, quá đủ rồi.”
Đảng phải trả Đất nước lại cho Dân tộc. Dân tộc sẽ trả lại Đảng những gì Đảng làm, tỷ như tấm biển chỉ đường chữ màu máu đỏ: Cảnh giác phát hiện và cương quyết đấu tranh vạch mặt phần tử chống phá công cuộc xây dựng và phát triển Đất nước.
Đó là Tấm biển của Đảng mà Đảng đã làm và đặt tại cổng vào khu chung cư của Hà Sĩ Phu ở Đà Lạt. Tấm biển ấu trĩ của cái đảng ấu trĩ đó, Dân tộc sẽ tưng bừng hoàn trả lại cho Đảng để Đảng mang về đặt ở hang Pắc Bó, nơi Hồ Chí Minh cư ngụ ngày xưa với đồi Mác và suối Lênin.
Và Dân tộc cũng xin làm một tấm biển thứ hai, Tấm biển của Dân tộc, ghi lại nguyên văn lời phát biểu của Trần Quốc Hoàn, Bộ trưởng Công an số một của Hồ Chí Minh, trước khi hiếp dâm cô Nông Thị Xuân (Cô là bồ nhí của Hồ Chí Minh và đã sanh cho HCM một đứa con trai là Nguyễn Tất Trung). Đây tấm biển của Dân tộc làm cho Đảng: «Sinh mệnh tất cả dân tộc Việt Nam, kể cả bố mẹ anh chị nhà bà cũng nằm trong tay tôi. Tôi muốn bắt bỏ tù, thủ tiêu đứa nào tùy ý, và tôi nói cho bà biết : ông cụ già nhà bà cũng không ngoài tay vói của tôi» (Danh ngôn của Trần Quốc Hoàn, Công an số một của Hồ Chí Minh)
Sắp xếp lại theo trật tự tiến hóa của nền văn minh nhân loại, và vì Tiền đồ của Dân tộc Việt, hai tấm biển, Tấm biển của Đảng và Tấm biển của Dân tộc làm cho Đảng, cả hai tấm biển đó xin được trang trọng đặt ở hai bên cửa hang để trang trí cho hang Pắc Bó của Hồ Chí Minh. Và tên tuổi những người đấu tranh dân chủ và nhân quyền cho Dân tộc như Hà Sĩ Phu Nguyễn Xuân Tụ và biết bao người khác nữa xin được lưu truyền như những điểm son trong sử xanh xứng danh là bậc Sĩ phu Bắc Hà của miền đất thiêng Nghìn năm Văn vật.
Viết tại Sydney, Úc Đại Lợi
Mùa Bịt miệng 2007
Nhóm Tâm Việt Sydney
Mùa Bịt miệng 2007
Nhóm Tâm Việt Sydney
CHƯƠNG 6 TƯ TƯỞNG HỒ CHI MINH
Bàn về mối tương quan giữa văn phong và tác giả, một văn sĩ Pháp có nói: “Văn tức là người”. Ở phương Đông, các bậc hiền giả dùng văn chương để giảng dạy nhân luân đạo nghĩa như câu của thánh hiền: “Văn dĩ tải đạo”. Cho nên để tìm hiểu con người Hồ Chí Minh, ta thử xem qua những ngôn từ ông phát biểu và trích vài đoạn văn thơ ông ta viết để xem bản chất chân tướng và tâm địa của ông ra sao! Sau đó ta nghiệm xem Hồ Chí Minh có xây dựng được hệ tư tưởng nào để đóng góp vào nền văn minh văn hóa cho Dân tộc Việt Nam.
Đã vô thần mà còn phê bình Đức Phật
Trong sách của trường Đại học Nhân văn, khoa Tâm lý học, đoạn nói về Đức, lời Hồ Chí Minh như sau: “Có đức mà không có tài như ông Bụt (Phật), thì không có hại gì cho xã hội, nhưng cũng chẳng có ích lợi gì cho xã hội”.Văn liệu nầy được trích từ điều 8 trong thư của huynh trưởng Hồ Tấn Anh gởi cho ông Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, các Tổ chức Nhân quyền và các Chánh phủ trên khắp thế giới trước khi tự thiêu ngày 2-9-2001 để phản đối và tố cáo Chính phủ Hà Nội đàn áp Phật giáo (Lá thư được tác giả Trần Viết Đại Hưng sưu tầm và trích đăng trong quyển Đối lập mặc áo cà sa và chùng thâm, trang 202). Trước lá thư tuyệt mạng nầy, Huynh trưởng Hồ Tấn Anh đã viết tất cả 249 lá thư phản đối và trình bày sự việc đàn áp, bất công đối với Phật giáo, gửi các cơ quan công quyền Cộng sản từ Quảng Nam ra đến Hà Nội. Giống như cuộc nói chuyện với người điếc và câm, những lá thư đầy tâm huyết nầy cũng như những trang giấy lộn gửi cho bọn người mù chữ: Cộng sản càng ra sức đàn áp Phật giáo mà Quảng Nam Đà Nẵng là nơi bị đàn áp khốc liệt nhất!
Trong phạm vi tâm linh và tôn giáo, luật pháp vẫn dành tự do cho những người không tin tưởng Thánh Thần cùng Đức Phật và Đức Chúa. Đó là Tự do Tín ngưỡng và những người không tin như vậy có thể vỗ ngực tự xưng rằng mình là vô thần. Trong những nước tự do dân chủ, những người công dân dù là hữu thần hay vô thần vẫn sống hòa hợp bên nhau. Nhưng người Cộng sản vô thần thì không được như vậy. Người Cộng sản mà vô thần thì còn là vô đạo, vô luân, vô lễ giáo, bất nhân, bất nghĩa, bất lương, bất hợp quần, đứng ở lập trường vô thần của mình, nhìn những người hữu thần như kẻ thù cần phải tiêu diệt. Đó là nguyên nhân gây bất hạnh cho Dân tộc Việt Nam, vì khi Hồ Chí Minh về Hà Nội đọc Tuyên ngôn Độc lập dối trá, thì ông đã là người Cộng sản vô thần xem tôn giáo như là thuốc phiện cần phải giải trừ theo chính sách vô tôn giáo của các bậc thầy Lênin và Stalin. Đúng ngay ngày 19-8-1945 là ngày Hồ Chí Minh cướp chính quyền ở Hà Nội, thì ở Hà Đông, đất bằng bỗng dậy sóng. Sư phụ của thầy Thích Quảng Độ là Hòa thượng Thích Đức Hải bị tòa án nhân dân vu cáo về tội “Việt gian bán nước” và bị kết án tử hình. Chúng đánh đập Hòa thượng hết sức dã man trước khi hành quyết, trước sự chứng kiến của thầy Thích Quảng Độ lúc đó chỉ mới 18 tuổi.
Hai câu lục bát trong truyện Kiều của Nguyễn Du “Có tài mà cậy chi tài - Chữ tài liền với chữ tai một vần”mà người Việt nào cũng ghi nhớ để trau dồi đức tính khiêm cung, đức tính mà Hồ Chí Minh dẫm đạp dưới chân để tiến bước trên con đường lập dị tự mình viết sách để thần thánh hóa mình. Còn bàn về tương quan nghiệp quả giữa Tài và Đức, thì một nhà hiền triết phương Đông có nói: “Người có đức mà không có tài là người hiền. Còn người có tài mà không có đức là người ác”. Khi Hồ Chí Minh cho rằng Đức Phật không có tài thì chúng ta còn có thể miễn cưỡng, nhưng khi ông cho rằng vì Đức Phật chỉ có đức mà không có tài nên cũng chẳng có ích lợi gì cho xã hội, thì ông tự thú nhận rằng chữ đức không quan trọng trong việc ích nước lợi dân. Nhân sinh quan Hồ Chí Minh như vậy thật sai lầm và tai hại vô cùng. Trong Tình tự Dân tộc, Tài và Đức được xem trọng ngang nhau. Thành ngữ Tài đức vẹn toànlà để tôn vinh những bậc minh quân và những vị quan cầm cân nẩy mực có tài kinh bang tế thế và nhân từ đức độ trong lịch sử mà triều đại nào cũng có. Chữ Hiền tài trong ngôn ngữ của ta cũng bao gồm hai khía cạnh hiền đức và tài ba. Bởi trọng tài khinh đức như vậy, nên Hồ Chí Minh đã thành người cai trị BẠC ĐỨC NHẤT và TÀN ÁC NHẤT trong lịch sử Việt Nam.