...
Bậc thầy về môn xảo trá
Sau đây là chuyện Chỉ là cái nắp hộp thuốc lá, câu chuyện thật lý thú do tác giả Nguyễn Minh Cần kể lại (Trích quyển Đảng Cộng sản Việt Nam qua những biến động trong Phong trào Cộng sản Quốc tế, trang 62). Lúc đó là thời điểm 1950, Nguyễn Minh Cần giữ chức Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy Thừa Thiên được Trung ương Đảng Cộng sản (lúc bấy giờ là đảng Cộng sản Đông Dương) triệu tập ra Việt Bắc dự hội nghị cán bộ để chuẩn bị cho Đại hội 2 vào năm sau. Lúc đó có nhu cầu cần phải đổi tên đảng Cộng sản Đông Dương thành đảng Lao động Việt Nam để che giấu bộ mặt Cộng sản hầu có thể lôi kéo nhiều tầng lớp dân chúng. Sau khi giải thích cho các đảng viên hiểu rõ ích lợi cần phải đổi tên đảng, Hồ Chí Minh giơ cao nắp hộp thuốc lá thơm “Craven A” về phía có nhãn hiệu và nói: “Đây là đảng Cộng sản”, xong ông xoay nắp hộp về phía không có nhãn hiệu và nói: “Còn đây là đảng Lao động.”Ông lại lớn tiếng hỏi: “Thế thì các cô các chú thấy có khác gì nhau không?” Cả hội trường đồng thanh đáp vang: “Dạ không ạ!” Ông mới nghiêm nghị:
“Các cô các chú nên biết rằng việc đổi tên đảng ta, Bác đã xin ý kiến các đồng chí Stalin và Mao Trạch Đông rồi, các đồng chí ấy đã đồng ý (tác giả Nguyễn Minh Cần cho chúng ta biết thêm hồi đó Hồ Chí Minh vừa từ Nga về ngang qua ngả Bắc Kinh). Các cô các chú nên biết rằng ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được.”
Nghe Bác nói như vậy, cả hội trường vỗ tay vang rầm nhất trí với Bác. Lần đó là hội nghị chuẩn bị cho Đại hội 2 năm 1950, Hồ Chí Minh đã tuyên bố như vậy. Sang năm 1951, vào đúng Đại hội 2 của Đảng, Hồ Chí Minh cũng lặp lại nguyên văn: “Ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được.”
Lời bàn: Chỉ một việc nhỏ là việc đổi tên đảng mà Hồ Chí Minh phải đi sang Tàu, phải đến tận Nga để hỏi ý kiến và xin phép các đàn anh Cộng sản lớn là Stalin và Mao Trạch Đông. Như vậy thì Tự do và Độc lập của Dân tộc đâu có nằm ở Bắc Bộ Phủ! Và khi nhận được phép cho đổi tên đảng, Hồ Chí Minh lại chụp lấy cơ hội để nâng bi rằng đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được! Đặt hết lòng tin vào hai tên Đại Đồ tể của thế kỷ, Hồ Chí Minh đã quá sai! Thảo nào “Bác” đã trở thành tên Đại Đồ tể thứ ba và đã dẫn Dân tộc đi lạc đường!
Lời bàn thứ hai: Cũng chỉ là cái nắp hộp thuốc lá xoay vào xoay ra mà khi thì Cộng sản, khi thì Lao động để dối gạt Dân tộc, vậy mà các đồng chí của Bác vẫn vỗ tay rầm rầm nhất trí với Bác. Đẹp thay! Toàn đảng từ trên xuống dưới đều đồng một lòng dối gạt Dân tộc! Hồ Chí Minh là bậc thầy tuyệt vời về môn xảo trá, lật lọng, đổi trắng thay đen, nói không thành có… Trong lịch sử 4000 năm văn hiến, nhất định không có một vị vua, một vị quan, hay vị thầy nào dạy dân hay học trò như vậy. Duy nhất, chỉ có một Hồ Chí Minh dạy đảng viên như vậy mà thôi.
Lời bàn thứ hai: Cũng chỉ là cái nắp hộp thuốc lá xoay vào xoay ra mà khi thì Cộng sản, khi thì Lao động để dối gạt Dân tộc, vậy mà các đồng chí của Bác vẫn vỗ tay rầm rầm nhất trí với Bác. Đẹp thay! Toàn đảng từ trên xuống dưới đều đồng một lòng dối gạt Dân tộc! Hồ Chí Minh là bậc thầy tuyệt vời về môn xảo trá, lật lọng, đổi trắng thay đen, nói không thành có… Trong lịch sử 4000 năm văn hiến, nhất định không có một vị vua, một vị quan, hay vị thầy nào dạy dân hay học trò như vậy. Duy nhất, chỉ có một Hồ Chí Minh dạy đảng viên như vậy mà thôi.
Các đồng chí Stalin và Mao Trạch Đông của Liên Xô và Trung Quốc vĩ đại thì được Hồ Chí Minh xưng tụng là “không bao giờ sai lầm”. Còn đối với Lênin, khi Hồ Chí Minh đến Lêningrad thì Lênin đã chết trước 2 ngày, tuy vậy Hồ Chí Minh cũng không bỏ lỡ dịp để viết bài ca ngợi Lênin: “…Khi còn sống, Người là Cha, là Thầy, là đồng chí và cố vấn của chúng ta. Ngày nay, Người là ngôi sao sáng chỉ đường cho chúng ta đi tới cách mạng xã hội…”.Bây giờ, ta hãy mở sách Trần Dân Tiên ra xem để biết lúc Hồ Chí Minh 15 tuổi, ông nhận xét thế nào về các bậc ái quốc mà Dân tộc tôn kính.
“Cụ Phan Chu Trinh chỉ yêu cầu người Pháp thực hiện cải lương. Anh nhận điều đó là sai lầm, chẳng khác gì đến xin giặc rủ lòng thương.”
“Cụ Phan Bội Châu hy vọng Nhật giúp đỡ để đuổi Pháp. Điều đó rất nguy hiểm, chẳng khác gì đưa hổ cửa trước, rước beo cửa sau.”
“Cụ Hoàng Hoa Thám còn thực tế hơn, vì trực tiếp đấu tranh chống Pháp. Nhưng theo lời người ta kể thì cụ còn nặng cốt cách phong kiến.”
“Việt Nam Quốc dân đảng không có chính cương rõ ràng, chỉ lo tổ chức đám binh sĩ Việt Nam trong quân đội Thuộc địa Pháp để bạo động.”
“Việt Nam Cách mạng Đồng minh hội chỉ rập theo Quốc dân đảng Trung Hoa.”
Tôi là một người Trung Quốc
Xin nhắc lại Hồ Chí Minh dùng ẩn danh Trần Dân Tiên viết quyển Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch để tự đề cao mình và phê bình chỉ trích những nhà cách mạng ái quốc tiền bối thì ông đã đánh mất đi đức tính khiêm cung của mình rồi để trở thành kẻ ngạo mạn coi trời bằng vung. Bởi thế cho nên có một tác giả viết bài phê bình gọi ông là Nhân vật vĩ cuồng. Nhà ái quốc Việt Nam nào cũng bị ông chê cả mà ông chỉ dành sự ca ngợi cho các quan thầy Cộng sản Lênin - Stalin - Mao của Nga Tàu mà thôi. Thật lạ lùng! Dân tộc không thế nào hiểu nổi cho đến khi khám phá ra lời thú nhận của ông! Nhắc lại lúc Hồ Chí Minh còn mang tên Nguyễn Ái Quốc, được Đệ tam Quốc tế cử sang Quảng Châu hoạt động trong phái đoàn của Borodin, mọi chi phí do Ban Phương đông đài thọ, hẳn công tác hợp với sở nguyện, cho nên ông thích chí và có lời thú nhận lạ lùng! Đây này, xin mời xem. Trong bản báo cáo đầu tiên của Hồ Chí Minh ngày 18-12-1924, sau một tháng có mặt tại Quảng Châu, đã có những dòng chữ cuối thật lạ lùng như sau: “Trong lúc này, tôi là một người Trung Quốc chứ không phải là một người Việt Nam và tên tôi là Lý Thụy chứ không phải là Nguyễn Ái Quốc”.
Lời tự thú “Tôi là một người Trung Quốc…” do tác giả Minh Võ sưu tầm từ tập I của quyển Hồ Chí Minh biên niên tiểu sử để dẫn giải chủ nghĩa Cộng sản du nhập vào Việt Nam như thế nào trong tác phẩm Hồ Chí Minh, Nhận định tổng hợp (trang 514). Xin chân thành tri ân công sưu tầm của tác giả Minh Võ. Nhờ biết được lời thú nhận “Tôi là một người Trung Quốc…” của Hồ Chí Minh, cho nên chúng ta mới hiểu nguyên nhân vì sao Hồ Chí Minh cứ phê bình chỉ trích các nhà ái quốc Việt Nam như Phan Chu Trinh, Phan Bội Châu, Hoàng Hoa Thám, ngược lại ông để hết lời ca ngợi những ông tổ Cộng sản như Lênin, Stalin, và Mao Trạch Đông. Ông nào có phải là người Việt Nam đâu! Ông thú nhận ông là một người Trung Quốc kia mà!
Xin bàn thêm về lời tự thú nhận “Tôi là một người Trung Quốc…”. Lời thú nhận đó là những dòng cuối trong bản báo cáo công tác đầu tiên gởi cho Đệ tam Quốc tế, tức là gởi cho KGB để cho Trùm Liên Xô Stalin đọc, cho nên Hồ Chí Minh không thể nào lếu láo được. Dùng bản Tuyên ngôn Độc lập bịp bợm đọc ở quảng trường Ba Đình để lường gạt Dân tộc Việt Nam thì có thể được, chớ làm sao dám lếu láo giả dối với Stalin! Stalin là một người rất đa nghi. Xin nhắc lại câu chuyện Hồ Chí Minh xin Stalin ký vào một tờ tạp chí để làm kỷ niệm, nhưng sau đó Stalin lại sai mật vụ lẻn vào phòng ông và đánh cắp lại tờ tạp chí có chữ ký đó! Và cũng xin nhắc lại chuyện Stalin ra lịnh cho sát thủ sang tận nước Mễ Tây Cơ để giết đối thủ Đệ tứ Trotsky cho bằng được. Cho nên khi Hồ Chí Minh khai với Stalin rằng ông là một người Trung Quốc, thì đối với Stalin, ông phải “tinh thành” (chữ của Hồ Chí Minh) là người Trung Quốc, ông phải thôi làm người Việt Nam! Cuộc đời của Hồ Chí Minh đã gởi vào trong lời khai đó rồi, ông không thể dối trá với Stalin và KGB được, ông không thể nào làm người Việt Nam nữa được! Thật cảm thương hại thay cho Dân tộc Việt Nam nhỏ bé có lãnh tụ “Cha già Dân tộc” tự nhận là người Trung Quốc!
Nhưng chắc hẳn không phải vậy. Hồ Chí Minh là người cực kỳ tinh ranh xảo quyệt khó có ai bằng. Ông lại cực kỳ bí ẩn. Ông cũng là một điệp viên kiệt xuất. Lời báo cáo: “Tôi là một người Trung Quốc chứ không phải là người Việt Nam” hẳn cũng bí ẩn và kiệt xuất như ông, hẳn nó có công dụng đặc biệt nào đó mà người không ở trong nghề điệp viên như ông sẽ không bao giờ thấu hiểu. Tưởng dễ mà khó, cho nên xin dành câu giải đáp “Tại sao Hồ Chí Minh nói ông không phải là người Việt Nam?” cho những sử gia tương lai.
Miệng lưỡi Trần Dân Tiên: “Cãi chày cãi cối”
Cũng qua miệng lưỡi của Trần Dân Tiên, chúng ta mới biết tính gian xảo và ngụy biện của Hồ Chí Minh. Hãy mở sách Trần Dân Tiên, đọc kỹ hai trang liền nhau, trang 76 và trang 77, để xem Bác ta cãi chày cãi cối ra sao và tán thưởng văn tài của Bác. Đây trang 76: “Trong thời kỳ đầu, phong trào lan rộng và ăn sâu… Trong những tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh, nhân dân Việt Nam đã lật đổ chế độ cai trị của Pháp và phong kiến và lập chính quyền Xô viết. Họ tuyên bố độc lập và thi hành tự do dân chủ. Những ủy ban xã, ủy ban huyện được dựng nên.”
Ở trang 76 đó, Hồ Chí Minh khoe là đã lập được những Làng Đỏ theo kiểu Xô viết của Liên Xô, nhưng tiếp sang trang 77 của Trần Dân Tiên, Bác Hồ nhà ta lại “em chả em chả” không chịu nhận mình là Cộng sản. Đây trang 77: “Bọn đế quốc bịa đặt rằng những người cách mạng đó là tay sai của Đệ tam Quốc tế, của Liên Xô… Đế quốc Anh cho rằng ông Nguyễn là tay sai của Liên Xô… Pháp, Nhật tuyên truyền ầm ĩ Việt Minh là Cộng sản, nhận chỉ thị, tiền bạc của Mạc Tư Khoa…”
Thật chẳng “oan ơi ông Địa” chút nào hết! Bọn đế quốc chẳng “bịa đặt, tuyên truyền” chút nào hết! Những “người cách mạng đó” (dám khoe là cách mạng!) đúng là tay sai của Đệ tam Quốc tế nhận chỉ thị và tiền bạc của Mạc Tư Khoa. Nói riêng về Hồ Chí Minh, lúc còn mang tên Nguyễn Ái Quốc, vào tháng 6 năm 1923, đã được bầu vào Ban Chỉ đạo gồm 11 người của Quốc tế Nông dân tức là Krestintern, một bộ phận ngoại vi của Đệ tam Quốc tế Komintern. Đến khi mang tên Hồ Chí Minh thì được Lãnh tụ Liên Xô Khrushchev trong quyển hồi ký của ông tán tụng như sau: “Hồ Chí Minh là tông đồ nhiệt thành của tôn giáo Cộng sản, là vị thánh của chủ nghĩa Cộng sản, người nhiệt thành xã thân vì đại nghĩa… Các bạn phải tôn kính người này, hãy quỳ gối trước ông ấy để tỏ lòng biết ơn về những đóng góp vô vị lợi của ông ấy cho chính nghĩa Cộng sản, đã dành cho nó tất cả sức lực và khả năng của mình.”