mardi 25 octobre 2011

 CUỘC CHIẾN TRANH, HỒ CHÍ MINH ĐÁNH DÂN TỘC – P32

...
Đảng thỏa mãn lòng tham không đáy bằng nhiều chính sách tàn bạo như cải tạo công thương nghiệp để cướp hãng xưởng và cơ sở thương mại, đuổi dân đi vượt biên và đưa dân đi vùng kinh tế mới để cướp nhà, đổi tiền để cướp tiền, bao vây chợ để cướp hàng bày bán, cho vượt biên bán chánh thức để đổi mạng lấy vàng. Giải phóng đâu không thấy! Chỉ thấy toàn là những hành động thổ phỉ: Vào Vơ Vét Vui Vẻ Về!
Đến bây giờ là Mùa Bịt miệng 2007, đảng Cộng sản Việt Nam hiện nguyên hình là Đảng Cướp, bởi lẽ nếu thật vì lý tưởng cao cả khởi nghĩa để giải phóng Miền Nam, thì Đảng đã không xử dụng những phương tiện hèn hạ độc ác để đánh Dân tộc. Việc Cộng sản chọn đúng ngày Tết Mậu Thân 1968, ngày thiêng liêng nhất trong năm để nổ súng bắn giết Dân tộc, là hành vi vô văn hóa đáng khinh bỉ nhất trong 4000 năm văn hiến. Còn Bài thơ giết người Tết Mậu Thân nhan đề Toàn thắng ắt về ta của Hồ Chí Minh chính là lịnh của Hồ Tặc cho phép lâu la của mình xông vào nhà khổ chủ miền Nam để “chôm chỉa”. Một bài thơ ô nhục!
Sự im lặng giết người
Ngày sinh nhật của Hồ Chí Minh giết người! Bài thơ Tết Mậu Thân của Hồ Chí Minh giết người như trên đã dẫn giải! Nhưng thật lạ lùng, sự im lặng của Hồ Chí Minh lại cũng có thể giết được người! Xin lặp lại, khi Hồ Chí Minh im lặng không nói tiếng nào, ông cũng giết người! Câu chuyện sau đây do nhà Tranh đấu Dân chủ Nhân quyền ở Paris là Bùi Tín tường thuật trong quyển Mặt thật (trang 37). Đây sự im lặng giết người của Hồ Chí Minh, không phải giết một người, mà cả trăm ngàn người! Vào thời điểm Cải cách Ruộng đất ở miền Bắc, ngay lúc khởi đầu:
“Khi đội phát động đến vùng đồn điền Đồng Bẩm sát ngoại ô thành phố Thái Nguyên làm thí điểm phát động nông dân, chủ đồn điền là bà Nguyễn Thị Năm. Bà từng ủng hộ các chiến sĩ Cộng sản từ thời bí mật, từ những năm 1937-1938… Chính các ông Trường Chinh và Hoàng Quốc Việt đã được bà che chở nuôi dưỡng. Hai con trai của bà hoạt động Việt Minh từ thời bí mật, đi bộ đội giải phóng và đến năm 1954, một anh tên Nguyễn Công là Chính ủy trung đoàn, một anh tên Nguyễn Hanh là Đại đội phó Đại đội thông tin. Cố vấn Trung Quốc nhận bừa rằng đây là mụ địa chủ ác bá, có nghĩa là cần lấy đầu. Một số nông dân chất phác ngây thơ, kể rằng bà Năm rất tốt, nhân từ, hay đi chùa, làm việc thiện, có nhiều cán bộ chiến sỹ là con nuôi của bà, bà có công với kháng chiến, nên xếp là Địa chủ Kháng chiến. Những người ấy bị Cố vấn Tàu và ông Đội trưởng quê ở Nghệ An kết tội là tay sai, định bênh che, chạy tội cho địa chủ. Không khí ngột ngạt bắt đầu, sau bắt rễ xâu chuỗi, đến bước đấu tranh trực diện của nông dân, kể tội và luận tội về kinh tế và chính trị, chuẩn bị cho tòa án nhân dân với màn xử bắn.”
Hoàng Quốc Việt, người từng chịu ơn bà Nguyễn Thị Năm che chở và nuôi dưỡng, chạy đến báo cáo với Hồ Chí Minh để xin cứu bà. Hồ Chí Minh chăm chú nghe rồi nói: “Không ổn! Không thể mở đầu chiến dịch bằng cách nổ súng vào một phụ nữ và lại là người từng nuôi cán bộ Cộng sản và mẹ một chính ủy trung đoàn Quân đội Nhân dân đang tại chức.” Hồ Chí Minh hẹn sẽ can thiệp, sẽ báo Trường Chinh về việc hệ trọng và cấp bách đó, tức là việc cứu bà Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long. Lúc đó Trường Chinh là Tổng bí thư Đảng và đảm trách Trưởng ban chỉ đạo Cải cách Ruộng đất. Nhưng rồi Hồ Chí Minh im lặng! Và bà Nguyễn Thị Năm bị giết!
Mãi đến năm 1987, Hoàng Quốc Việt, người Cộng sản muốn cứu bà Năm mà không được, tâm sự và than với Bùi Tín rằng đến Bác cũng biết giết bà Năm là không đúng, nhưng Bác cũng không dám nói với “họ”! Xin mở ngoặc: “họ” là những Cố vấn Trung Quốc sang Việt Nam để chỉ đạo phong trào Cải cách Ruộng đất. Và cũng xin đặt câu hỏi: “Vì sao Hồ Chí Minh lại sợ các Cố vấn Trung Quốc đến nỗi không dám lên tiếng để cứu bà Năm Cát Hanh Long và để cứu mấy trăm ngàn người khác nữa bị đấu tố dã man trong phong trào Cải cách Ruộng đất sau đó?” Biết là sai lầm, sợ Cố vấn Trung Quốc nên không dám can thiệp, giữ im lặng để cho chết oan biết bao nhiêu người, đưa Trường Chinh làm vật tế thần để chịu trách nhiệm, rồi đến Đợt Sửa sai đưa Võ Nguyên Giáp ra xin Dân tộc xóa tội và tha lỗi. Hồ Chí Minh sợ các Cố vấn Trung Quốc, để cho “họ” tàn sát đồng bào như vậy, nhưng cứ luôn hô hào “Giải phóng Dân tộc, đánh Mỹ cứu Nước”. Đúng là “gái đĩ già mồm”. Chân tướng của Hồ Chí Minh hèn mạt, đê tiện và độc ác như vậy thì làm gì có tư tưởng cao siêu mà luận bàn!
Đi tìm cái gọi là “Tư tưởng Hồ Chí Minh”
Về tư tưởng Hồ Chí Minh, trong quyển Viết cho mẹ và Quốc hội, tác giả Nguyễn Văn Trấn là nhân chứng nghe Hồ Chí Minh nói và ghi lại như sau:
“Không! Tôi không có tư tưởng gì ngoài tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lê. Tôi chỉ có phương pháp giải quyết thỏa đáng từng vấn đề của ta. Như tôi thường nói “Lạt mềm buộc chặt”, đó là phương pháp cột cái gì đó của tôi. Mà cho đến phương pháp như vậy thì cũng có sự chỉ biểu của phương pháp biện chứng. Chớ còn tư tưởng là quan niệm về vũ trụ, về thế giới và về xã hội con người, thì tôi là học trò của Mác-Ănghen-Lênin, chớ làm gì có tư tưởng ngoài triết học Mác.”
Tác giả Jean Lacouture cũng viết như vậy. Ông thuật chuyện khi Hồ Chí Minh bị ký giả Tây phương chất vấn về lý do tại sao không viết sách báo như Mao Trạch Đông thì được Hồ Chí Minh trả lời: “Không còn gì để viết vì ông Mao đã viết cả rồi.”
Đi tìm Tư tưởng Hồ Chí Minh qua lời nói và việc làm của ông như trên đã dẫn giải, chúng ta vô cùng thất vọng. Hồ Chí Minh không phải là Cha già Dân tộc, không phải là Bác Hồ vĩ đại, không phải là Người Con yêu quý nhất của Dân tộc… mà lại hiện nguyên hình là một người Việt Nam tồi tệ gian xảo dối trá suốt cả cuộc đời, khinh mạn Đức Phật, hỗn láo với Đức Trần Hưng Đạo Vương, không chân thành với những vị tu hành như Đức Cha Lê Hữu Từ, một kẻ hiếu sát đã mang tòa án nhân dân, đấu tố, chiến trường, gươm giáo súng đạn đặt giữa lòng Dân tộc để gây cảnh nồi da xáo thịt, một kẻ mang ngôn ngữ côn đồ hỗn láo vô giáo dục dạy cho trẻ con năm sáu tuổi gọi những người cao niên là “con nầy thằng kia”, một kẻ Đại phản quốc làm mất đất mất biển mất hải đảo của Tổ quốc, một kẻ vì lãnh lương của Liên Xô mà tự thú nhận rằng mình là “người Trung Quốc mang tên là Lý Thụy chớ không phải Nguyễn Ái Quốc”…, Hồ Chí Minh chính là MỐI Ô NHỤC VĨ ĐẠI của Dân tộc Việt Nam từ cổ chí kim! Có tư tưởng cao siêu gì mà phải luận bàn!
Chính Hồ Chí Minh cũng nói rằng ông “không có tư tưởng gì ngoài chủ nghĩa Mác-Lê”. Nhưng sau khi các nước Đông Âu và Liên xô bị sụp đổ, tượng Lênin bị giật sập, và chủ nghĩa Mác-Lê bị chính người Nga quăng vào sọt rác lịch sử, đảng Cộng sản Việt Nam bỗng mất đi nước đàn anh đỡ đầu và cơ sở tư tưởng để bám víu. Trong cơn bối rối, Đảng họp Đại hội VII (tháng 6 năm 1991) và quyết định “kiên trì và vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, giữ vững vai trò lãnh đạo xã hội…. lấy tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động, lấy dân chủ tập trung làm nguyên tắc tổ chức cơ bản.”
Đó là chuyện Đại hội VII năm 1991, theo tác giả Nguyễn Ngọc Nghĩa trong bài Phê bình bản Dự thảo sửa đổi Hiến pháp của Cộng sản Việt Nam (Làng Văn, số 90, tháng 2 năm 1992, trang 11): “Điểm đáng chú ý là suốt trong 3 bản Hiến pháp 1946, 1959 và 1980, CSVN tuyệt nhiên không hề đá động tới “tư tưởng Hồ Chí Minh”, ngay cả lúc Hồ còn sống (1946, 1959) hay đã chết (1980). Không phải đợi Hồ nằm phơi thây ở Ba Đình hơn hai mươi năm sau rồi mấy triệu đảng viên CSVN mới khám phá rằng “Bác vô vàn kính yêu” của họ… có tư tưởng.”
Theo tác giả Nguyễn Ngọc Nghĩa, thì Đảng đã nặn ra “cái gọi là tư tưởng Hồ Chí Minh” để ghép nối vào phía sau chủ nghĩa Mác-Lênin vào lúc mà chủ nghĩa tai hại nầy bị xem như một thứ vi khuẩn đục khoét khống chế phá hoại cân não nhân loại. Cuộc Cách mạng Tháng 10 của Nga đã bị chính người Nga chế diễu phỉ nhổ và ném vào sọt rác lịch sử. Đảng Cộng sản Việt Nam không phải là không biết điều đó, nhưng họ không còn thứ gì khác để bám víu, đành phải gượng gạo đem cuộc Cách mạng Mùa thu 1945 ra thay thế và bịa ra “Tư tưởng Hồ Chí Minh” để vá víu vào lỗ hổng của chủ nghĩa Mác-Lênin.
Giáo sư Tôn Thất Thiện, trong bài Luận bàn về “tư tưởng Hồ Chí Minh” (viết ở Ottawa, Gia Nã Đại, ngày 1-6-1996 và được đăng trọn trong Tin Nhà số 27 tháng 4 năm 1997), cũng cho rằng Quyết định của Đại hội VII của Đảng là mệnh lệnh, cho nên: “Các cán bộ cao cấp, vì tinh thần kỷ luật hoặc vì muốn lấy điểm, đều đổ xô vào việc mổ xẻ, giải thích tư tưởng của Bác. Từ tháng 6 năm 1991 đến tháng 8 năm 1994 trong Tạp chí Cộng sản, tạp chí tư tưởng của Đảng, có 27 bài được đăng về vấn đề này.”
Giáo sư Tôn Thất Thiện liệt kê một danh sách dài những cán bộ cao cấp tuân hành lịnh Đảng trong chiến dịch chế tác tư tưởng Hồ Chí Minh, cả những đảng viên lão thành về hưu đã lâu cũng được Đảng động viên để viết về Tư tưởng Hồ Chí Minh. Giáo sư Tôn Thất Thiện viết:
“Điều nổi bật khi ta đọc những tác phẩm trên, rõ ràng là ở Việt Nam mọi người đều mù tịt về “tư tưởng Hồ Chí Minh”. Không ai trả lời dứt khoát được câu hỏi “tư tưởng Hồ Chí Minh” là gì? Những giải thích trong nhóm lãnh đạo, các bài nghiên cứu của những lý thuyết gia, những bài bình luận của các cơ quan tuyên truyền mơ hồ, lộn xộn, thiếu chính xác về sự kiện, và không vững chắc về lý luận, trình bày không có phương pháp, rất khác biệt nhau hay mâu thuẫn nhau. Có bài thiếu đứng đắn, có tính cách nói đại, nói bừa, hết sức vớ vẩn.”
Tìm lá Diêu bông hay mò kim đáy biển
Chúng ta có câu mò kim đáy biển (sau lại có thêm đề tài Tìm lá Diêu bông) để ví von với một việc làm vô cùng khó khăn hầu như không thể thực hiện được. Khi Đảng ra lịnh cho các đảng viên ưu tú viết về “Tư tưởng Hồ Chí Minh”, xin Dân tộc hãy an tọa trên bờ nhìn xem họ hì hục lặn xuống đáy biển để mò tìm và vớt lên được món gì! Tham khảo bài “Luận bàn về tư tưởng Hồ Chí Minh” của giáo sư Tôn Thất Thiện, chúng ta thấy họ tìm được những “món” mà Đảng đặt tên là “Tư tưởng Hồ Chí Minh” như sau:
Đào Duy Tùng (Ban Bí thư đảng phụ trách văn hóa tư tưởng) viết trong Tạp chí Cộng sản, 5-1991: “Tư tưởng Hồ Chí Minh là sản phẩm của sự vận dụng sáng tạo của chủ nghĩa Mác-Lênin vào thực tiễn Việt Nam… Nội dung của tư tưởng Hồ Chí Minh là toàn bộ cuộc đời cách mạng của Bác.”
Lời bàn: Chủ nghĩa Mác-Lênin đã bị chính dân Nga vất vào sọt rác lịch sử rồi, thì làm sao tư tưởng Hồ Chí Minh là phó sản tùy thuộc vào chủ nghĩa đó, dầu cho sáng tạo lại tài ba cách mấy đi nữa, tránh sao cho khỏi bị cùng chung một số phận!
Hà Huy Giáp trong Tạp chí Cộng sản, 5/1992 viết: “Những suy nghĩ, những việc làm của Bác để đưa chủ nghĩa Mác-Lênin vào Việt Nam, làm cho cách mạng Việt Nam đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác… tạo nên tư tưởng Hồ Chí Minh.”
Lời bàn: Lại cũng dùng vật liệu đã bị phế thải là chủ nghĩa Mác-Lênin! Nói tới thắng lợi tức là những lợi lộc hàng tỷ USD của các đảng viên cao cấp trong Bộ Chính trị còn Dân tộc trở lại kiếp sống nô lệ, nghèo đói, mất tự do, còn tệ hại hơn thời Pháp thuộc!
Hoàng Tùng (Tổng biên tập nhật báo Nhân dân) trong Tạp chí Cộng sản, 4-1992 viết: “Tư tưởng Hồ Chí Minh là con đường cách mạng, hệ tư tưởng chỉ đạo của Dân tộc và nhân dân Việt Nam. Thế giới quan của hệ thống tư tưởng này là chủ nghĩa Mác, chủ nghĩa Lênin, kết hợp với tư tưởng chính trị và văn hóa truyền thống của người Việt Nam.”
Lời bàn: Thì cũng y như Đào Duy Tùng và Hà Huy Giáp, thì cũng chủ nghĩa Mác, chủ nghĩa Lênin là sản phẩm đã bị thế thải rồi! Lại còn dám nói đến văn hóa truyền thống của người Việt Nam! Một chế độ tiêu diệt văn hóa truyền thống, người đi làm thủy lợi thì bảo “Thằng Trời đứng ra một bên - Để cho thủy lợi đứng lên thay trời!”, trẻ con năm sáu tuổi thì gọi những lão ông lão bà là “con nầy thằng kia” để chứng tỏ mình thuộc giai cấp vô sản! Văn hóa truyền thống còn đâu! Hồ Chí Minh đã phá nát cả rồi!
Nguyễn Văn Linh phát biểu ở Đại hội VII: “Tư tưởng Hồ Chí Minh là kết quả sự vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác-Lênin trong điều kiện cụ thể của nước ta…”. Lời bàn: Thì cũng lại dùng vật liệu phế thải! Lại cũng chủ nghĩa Mác-Lênin!
Đỗ Mười, đến 1995, cũng bổn cũ soạn lại: “Chủ nghĩa Mác-Lê là cơ sở chủ yếu của tư tưởng Hồ Chí Minh.” Lời bàn: Chúng ta khỏi cần bàn!
Đại tướng Võ Nguyên Giáp, quyển Tư tưởng Hồ Chí Minh, nxb Sự Thật, Hà Nội, 1993, được giáo sư Tôn Thất Thiện trích khá dài, nhưng chỉ là những khẩu hiệu thật kêu mà rỗng bộng. Nhưng có một ý thật lạ: “Phải kiên quyết ngăn chận bệnh sida tư tưởng! Phương thuốc thần diệu để ngăn chận căn bệnh đó là tư tưởng Hồ Chí Minh.”
Lời bàn: Kính thưa Đại tướng Người hùng Điện Biên Phủ, kể từ 1945 Dân tộc đã quá no khẩu hiệu nhưng rất đói và khao khát những kế hoạch ích nước lợi dân chân thật không lừa phĩnh! Khi tỉnh cơn say Đảngtàn giấc mê Hồ, bừng mắt dậy bỗng thấy Việt Nam tụt xuống tận cùng vực sâu nghèo đói của loài người, chỉ còn hơn một vài nước Phi Châu! Đại tướng bảo phải kiên quyết ngăn chận bệnh sida tư tưởng bằng tư tưởng Hồ Chí Minh! Nhưng Đại tướng không bảo bệnh sida tư tưởng là bệnh gì và phương cách làm sao để nặn ra Tư tưởng Hồ Chí Minh! Nếu thật sự có cái gọi là Tư tưởng Hồ Chí Minh, và Đảng xử dụng hệ tư tưởng đó để đánh phá Dân tộc thì Tư tưởng Hồ Chí Minh có phải là Sida Tư tưởng hay không, thưa Đại tướng?!
Giáo sư Tôn Thất Thiện kết luận như sau: “Tư Tưởng Hồ Chí Minh là một từ ngữ vô nghĩa vì nó không có nội dung. Nó không chỉ định một hiện thực nào cả. Nó chỉ được tạo một cách dối trá để lường gạt hàng ngũ đảng Cộng sản Việt Nam, dân chúng Việt Nam, và dư luận ngoại quốc.”
Xin nhắc lại chuyện vui Mò kim đáy biển, câu chuyện chưa chấm dứt, xin được tiếp tục. Khi Đảng bảo phải mò cho được cây kim quý đó, thì đảng viên phải nhảy xuống biển, lặn xuống cho thật sâu, và cố gắng mò cho ra cây kim của Đảng. Có người mò được vỏ sò, có người vớt lên được một mảnh san hô, có người tìm ra một đồng tiền cổ của một chiếc tàu bị đắm ngàn năm trước, có vị lấy lên được một mảnh xương hóa thạch. Như chuyện đi tìm lá Diêu bông trong thi văn, chuyện Mò kim đáy biển của Đảng cũng chỉ hoài công vô vọng! Hồ Chí Minh làm gì có Tư tưởng mà đi tìm!
Kế hoạch quy mô “THÁO GỠ” của Cựu hoàng
Dân tộc đứng trên bờ nhìn mãi việc đảng mò kim đáy biển rồi cũng chán, xin mời sang Paris Kinh đô Ánh sáng để tham dự buổi nói chuyện thân mật giữa Võ sư Vovinam Trần Huy Quyền và Cựu hoàng Bảo Đại. Thời điểm tháng 10-1991. Võ sư Trần Huy Quyền, tức ký giả Chu Văn, từ Melbourne ở Úc Châu sang Paris tìm gặp Cựu hoàng và thực hiện được một cuộc phỏng vấn để đời (Trích bài Cựu hoàng Bảo Đại, tuần báo Việt Nam Thời Nay, ngày 17-10-1991). Nói là phỏng vấn cho có vẻ quan trọng, nhưng qua cách tường thuật của ký giả Chu Văn, chúng ta như được dự thính một buổi trà đàm thân mật giữa công dân Nguyễn Phúc Vĩnh Thụy và công dân Trần Huy Quyền. Qua câu chuyện trao đổi, dần dà thân tình chợt nảy sinh, công dân Huy Quyền đặt một câu hỏi có vẻ hóm hỉnh, một câu hỏi thuộc loại “Này Bạn, nếu Trời cho Bạn trúng số độc đắc thì Bạn sẽ làm gì?” Câu hỏi của công dân Huy Quyền như sau: “Nếu được nhân dân mời về thì nhà vua sẽ về với danh xưng là Hoàng đế, Quốc trưởng, hay Tổng thống?” Công dân Vĩnh Thụy lắc đầu đáp lại ngay, và đây cũng là Những lời vàng ngọc của Cựu hoàng:
“Nghĩ như vậy là bậy. Bởi vì vấn đề bây giờ không phải là vậy. Vấn đề bây giờ là một đề án, một kế hoạch quy mô tháo gỡ hết những rối ren do biết bao sai lầm trong quá khứ để lại… Vấn đề bây giờ là làm sao đáp ứng thực sự nguyện vọng của dân. Từ 1945 tới nay, mọi quyết định quan trọng thay đổi trên đất nước Việt Nam đều là sự áp đặt, sự ép buộc ngoài ý dân. Những gì đã xẩy ra đều trái với ý muốn của toàn dân. Bây giờ vấn đề phải làm sao cho thật ý dân. Ý dân là ý trời. Trái ý dân thì trước sau gì cũng thất bại. Còn vua, tổng thống hay chủ tịch thì đã có cả rồi đó. Vấn đề bây giờ là làm sao cho mọi người có cơm ăn việc làm không bị đè nén, đe dọa, áp bức rồi hiệp sức với nhau xây dựng lại đất nước và làm cho xã hội hết rối ren hỗn loạn… Có độc lập, có thống nhất mà nhân dân chia rẽ, đói khổ thì cũng như không có gì cả! Thời bây giờ không thể đẩy thành phần này chống đối thành phần khác để mà cai trị…”
Thật là những Lời vàng ngọc, những Lời tâm huyết của Cựu hoàng! Cựu hoàng đề cao ý dân là ý trời. Cựu hoàng nhận xét rằng Dân tộc chưa xử dụng được Quyền Dân tộc tự quyết. Và nhất là Cựu hoàng cho rằng phải có một kế hoạch quy mô THÁO GỠ hết những rối ren gây ra bởi những sai lầm trong quá khứ. Trong quá khứ có quá nhiều sai lầm, không phải từ 1945 khi Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn Độc lập dối trá ở Hà Nội, mà ngay từ năm 1924, khi Hồ Chí Minh trở thành Quốc tế ủy của Đệ tam Quốc tế (tức là Kominternchik của Komintern), ngay từ năm 1925, khi Hồ Chí Minh bán cụ Phan Bội Châu cho Pháp, và về sau, khi đoạt được chính quyền thì xây dựng Chế độ Thực dân bản địa (Autocolonialisme), một chế độ tham tàn và ác độc hơn chế độ Thực dân Pháp để cai trị đồng bào của mình. Cựu hoàng dùng từ THÁO GỠ thật rất chính xác.
Cựu hoàng chính là nhân vật lịch sử có uy tín nhất trong toàn Dân tộc nói đến chuyện THÁO GỠ, bởi lẽ ngày 25-8-1945, chính Cựu hoàng đã vì quý trọng Dân quyền, vì có tư tưởng Dân vi quý, mà đã tự THÁO GỠ nền Quân chủ của Triều đại Nguyễn Phúc để được làm công dân tự do của một nước độc lập và dân chủ.
Xin nhắc lại chuyện xưa, ngày 25-8-1945, khi Cựu hoàng ban Chiếu thoái vị, tức là những Lời tâm huyết trong viễn kiến cứu Dân tộc thoát khỏi cơn binh lửa, nhưng Hồ Chí Minh và Đảng đã không học “bài học đoàn kết để xây dựng” tức Điều 2 trong Chiếu thoái vị của Cựu hoàng. Chính vì thế chiến tranh đã tàn phá đất nước triền miên. Đến bây giờ là Mùa Bịt miệng 2007, Đảng muốn bịt miệng Dân tộc nhưng nào có được! Dân tộc đã biết Hồ Chí Minh không có tư tưởng gì cả! Hồ Chí Minh đã chết, hãy để ông yên nghỉ! Đảng cố nặn ra cái gọi là Tư tưởng Hồ Chí Minh để làm gì! Chỉ để cho nữ sĩ Dương Thu Hương có dịp gọi Đảng là Bọn dâm thi, tức là bọn mắc chứng bịnh Thác loạn tình dục chờ đêm xuống bốc mả những người đẹp chết vừa mới chôn để làm tình với tử thi chưa sình thối! Bây giờ, Dân tộc xin Đảng hãy suy ngẫm ý tưởng THÁO GỠ của Cựu hoàng! Hãy kính cẩn học bài học THÁO GỠ của Cựu hoàng! Hãy THÁO GỠ và vất vào sọt rác lịch sử những thứ gì làm cản bước tiến của Dân tộc: Tư tưởng Hồ Chí Minh là một! Có quý gì mà cứ giữ mãi!
Tin thật buồn cho Dân tộc!
Ngày 7-1-2007, Bộ Chính trị Đảng CSVN vừa ký ban hành Chỉ thị số 06-CT/TW thúc đẩy dân chúng cả nước học tập về “Tư tưởng Đạo đức Hồ Chí Minh”. Thời gian học tập là 4 năm bắt đầu từ ngày 3-2-2007 đến ngày 3-2-2011 và dùng thời điểm 19-5 là ngày sinh nhật Hồ Chí Minh để kiểm điểm kết quả hàng năm!
Cuối cùng, trên tột đỉnh của tội ác, Đảng Cộng sản đã mang chuyên chính vô sản vào phạm vi tư tưởng của Dân tộc. Vào năm 2001, Cựu Trung tướng Trần Độ, người đảng viên của thế hệ 1945 đã tự mình mở mắt và đã viết những dòng tâm tình cho những đảng viên thế hệ trẻ sau ông được mở mắt như ông (Trích Nhật ký Rồng rắn):
“Sự chuyên chính tư tưởng được thực hiện bởi một đội ngũ nòng cốt là “lưu manh tư tưởng”. Chuyên chính tư tưởng định ra những điều luật tàn khốc để bóp nghẹt mọi suy nghĩ, mọi tiếng nói… Nền chuyên chính tư tưởng này đang làm cho tất cả các trí thức không dám suy nghĩ gì. Thực ra nền chuyên chính vô sản này đã làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một Dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, ra sức nô dịch toàn bộ tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối chỉ biết nhai như vẹt các nguyên l ‎‎ý bảo thủ, giáo điều. Nó làm cho nền giáo dục khô cứng, làm cho các hoạt động Nghệ thuật nghèo nàn, mất hết cơ hội sáng tạo và mất hết hào hứng, nó làm cho các hoạt động khoa học bị khô cứng và nô dịch. Nền chuyên chính tư tưởng hiện nay ở Việt nam là tổng hợp các tội ác ghê tởm của Tần Thủy Hoàng và các vua quan tàn bạo của Trung Quốc, cộng với tội ác của các chế độ phát xít, độc tài”.
Tiếp theo những lời dẫn giải chính xác trên, Cựu Trung tướng Trần Độ nói lên những hậu quả vô cùng tai hại của “Chuyên chính tư tưởng” mà người viết xin được tô đậm nét: “Nó tàn phá cả một Dân tộc, hủy hoại tinh anh của nhiều thế hệ. Xét cho cùng, đó là tội nặng nhất về sự vi phạm nhân quyền. Vì không phải nó chỉ xâm phạm đến quyền sống của con người mà nó hủy hoại cuộc sống của rất nhiều người, đó là cuộc sống tinh thần, cuộc sống tư tưởng của cả một Dân tộc. Nó đang làm hại cả một nòi giống.”
Người viết xin chân thành lặp lại:  Hãy kính cẩn học bài học THÁO GỠ của Cựu hoàng! Hãy THÁO GỠ và vất vào sọt rác lịch sử những thứ gì làm cản bước tiến của Dân tộc. Tư tưởng Hồ Chí Minh là một, có qu ‎ý gì mà cứ giữ mãi.
Xin đừng TRÓI BUỘC Dân tộc thêm nữa!!!